Chương 4: Mùa tuyết năm đó

“Nhị trưởng lão xin dừng bước, lần này là tự bản thân hắn phạm lỗi lớn, gánh vác hậu quả là chuyện đương nhiên, ngài không cần vì hắn mà khổ tâm như vậy.”

Thải Linh vô cùng đau đầu, đây đã là người thứ mười mấy đến tìm nàng cầu xin. Hoành Liêu đó, hắn...dám nhìn trộm nguyên chủ tắm, chịu kết cục như vậy cũng là đáng đời đi. Tuy hiện giờ nàng đã trọng sinh đến nhưng không hề muốn quản chuyện này, coi như là hoàn thành ý nguyện cuối cùng của nguyên chủ.

“Phạm phải lỗi gì lại không thể công khai? Đáng tội chết sao?”

"Nhị trưởng lão quá lời rồi, ta chỉ phạt hắn một chút mà thôi. Còn về việc hắn còn có thể trở ra hay không, vậy chỉ có thể xem tạo hóa cùng bản lĩnh của hắn rồi. Chuyện này kết thúc ở đây thôi, Tiểu Băng truyền lời của ta, mấy ngày này đóng cửa bế quan." Lại quay qua Vũ Thành Nghị, cười nói thêm: "Ngài cũng nên về điện của mình rồi, thứ cho ta không tiễn."

Băng động.

Hoành Liêu sau khi tiến vào liền tìm một chỗ ngồi xuống, tuy đã có chuẩn bị nhưng vẫn bị khí lạnh làm cho rét run lên. Hắn ngồi xếp bằng, vận hỏa công sưởi ấm cơ thể, sư phụ đã nói chỉ cần qua ba ngày hắn vẫn sống sót trở ra liền tha cho hắn một mạng, hắn nhất định phải kiên trì, hắn muốn gặp lại nàng.

Dục Hỏa không ngừng đốt cháy để làm nóng cơ thể, khiến hắn cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng Hoành Liêu biết sự ấm áp này không thể kéo dài lâu, với tu vi hiện tại cùng lắm cũng chỉ tiếp tục được bảy canh giờ mà thôi. “Không được, phải mau chóng nghĩ cách!” Hoành Liêu thầm nghĩ.

Ba canh giờ…năm canh giờ…gần bảy canh giờ đã trôi qua, hắn có thể cảm nhận được Dục Hỏa đã yếu dần, hàn khí đang xâm nhập vào cơ thể, hơi thở trở nên khó khăn, lục phủ ngũ tạng có chút đau. Cảm giác này, thật giống với năm đó.

Hoành Liêu từ năm lên tám tuổi cha mẹ không may qua đời, trở thành cô nhi lang thang khắp nơi xin ăn để sống. Năm đó, mùa đông tuyết rơi, không khí cũng rất lạnh, hắn nằm co lại ở góc đường nhìn những đứa trẻ khác mặc rất nhiều y phục ấm áp được cha mẹ chúng ẵm bồng trên tay. Hắn rất lạnh, rất đau, vốn cho rằng lần này cứ vậy chết đi rồi, nếu như thế, hắn nhất định sẽ đi tìm cha mẹ hỏi họ vì sao lại bỏ rơi hắn một mình, hai hàng nước mắt cứ vậy tuôn trào vô cùng ấm ức.

“Tiên nữ, tỷ là tiên nữ sao? Thật xinh đẹp!” Tiểu hài tử lau lau hàng nước mắt trên mặt, nhoẻn miệng nói.

“Rất lâu rồi không có người nói ta xinh đẹp đó, ta thích. Tiểu tử, cha mẹ ngươi đâu? Đường đường là nam tử hán lại nằm đây khóc như vậy còn ra thể thống gì, không sợ người khác chê cười sao?” Thải Linh nói, khuôn mặt tràn ngập ý cười, vẻ trêu đùa.

“Ta chỉ có một mình, nhưng mà không sao trước khi chết được thấy tiên nữ tỷ tỷ cười với ta đã rất mãn nguyện rồi. Hì hì.” Nói xong cơ thể cũng đã đến lúc không chống đỡ được nữa liền ngất đi, khi tỉnh lại đã ở Minh Kiến môn, từ đó liền đi theo Thải Linh nhận nàng làm sư phụ. Ban đầu nàng rất tốt với hắn, chỉ là từ khi bắt đầu tu luyện Tuyệt Tình Kinh liền như biến thành một con người khác, nhìn thấy hắn đã tức giận, thường xuyên dùng hình trên cơ thể hắn. Vậy nhưng hắn rất vui, hắn cảm thấy bản thân có thể làm điều gì đó cho sư phụ, khiến nàng thoải mái một chút, dù bản thân đau đớn cũng đã sao. Không biết từ lúc nào, chỉ cần nàng cười hắn sẽ cười, nàng đau lòng hắn cũng không thể thoải mái hơn, có lẽ từ mùa tuyết đó, nụ cười xinh đẹp ấy đã ở mãi trong trái tim hắn rồi. Hắn yêu nàng, sẵn sàng làm mọi chuyện vì nàng.

"Yêu sao? ha ha đúng là nhân tộc ngu ngốc, ngươi cho rằng thế nào thì gọi là tình yêu?"

"Là ai đang nói chuyện?" Hoành Liêu vô cùng nghi hoặc đáp. Nơi băng động cực lạnh này, sao có thể còn có người khác chứ. Lẽ nào, không phải con người?