Chương 25: Hoang Xưởng Dạ Tập (1)

Thành phố C

Công xưởng bỏ hoang có diện tích hơn một nghìn mét vuông nằm kề bên một khu đất trống, lởm chởm đá nhỏ đá to. Phía bên phải có rừng bạch dương xen lẫn những cây bụi thấp rậm rạp, nhấp nhô. Phía sau là đất bỏ hoang, tường đổ, dây leo chằng chịt.

Chục năm trước, nơi này là một xưởng may có cả mấy ngàn công nhân. Nhưng sau đó, có vài vụ gϊếŧ người, cưỡиɠ ɧϊếp xảy ra. Vì thế phải đóng cửa, chuyển vào trung tâm thành phố. Còn lý do vì sao mà xưởng hoang này vẫn tồn tại... chắc do công quỹ thành phố thiếu tiền.

Trong bóng tối, một người đang thu lại toàn bộ sát khí, nhanh chóng tiếp cận hoang xưởng. Thân ảnh của hắn linh hoạt lẻn vào vùng đất trống phía sau rồi ngoặc sang phía đông, lủi thẳng vào rừng dương.

Bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện. Nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ bị dọa vỡ mật vì ngộ nhận ma quỷ đang lộng hành.

Kha Hùng lựa chọn một gốc cây rất cao, tán lá rậm rạp, xum xuê để mai phục. Mục tiêu của hắn là đám đầu gấu mang theo vũ khí nóng đang ẩn nấp bốn phía khu vực này.

Kha Hùng tới công xưởng bỏ hoang để cứu người, chính xác là cứu thuộc hạ của Lão Hắc.

Vài giờ trước.

Văn phòng thám tử Ngạo Thiên.

Kha Hùng cả người phong trần nhìn gương mặt dữ dằn của gã đàn ông đối diện, đắc ý cười.

“Được Lão Hắc đỉnh đỉnh đại danh thương nhớ, tự dưng lo sợ nga”

Chữ “nga” được kéo dài cho thấy tâm trạng của chủ nhân giọng nói hiện vui sướиɠ biết bao nhiêu.

“Không muốn nhớ thương Kha ảnh đế cũng không được. Thật ra, lần này, mời ngài đến đây là có hai việc” – Lão Hắc trầm giọng: “Thứ nhất, xin cậu cho một câu khẳng định, có phải, cậu và thế lực đứng sau hai vụ cướp kho hàng của Đỗ Thị thật sự có liên quan?”

“Đúng”

Kha Hùng sảng khoái thừa nhận làm Lão Hắc hơi bất ngờ. Hắn dừng lại vài giây như thể đánh giá lại người trước mặt. Sau đó nói tiếp.

“Vấn đề thứ hai. Tôi muốn xin Kha ảnh đế tương trợ. Có mấy anh em bị Đỗ Thế Hào bắt giữ. Tôi nơi đây không đủ nhân lực để cứu người”

“Được”

“Thật sự?”

Kha Hùng trả lời quá nhanh, làm cho Lão Hắc có chút khó tin. — QUẢNG CÁO —

“Phải” - Kha Hùng tiếc chữ như vàng lần nữa xác định.

“Ha ha. Quá tốt. Quá tốt rồi. Tôi còn sợ cậu sẽ từ chối. Việc này, quá nguy hiểm, nếu có gì sơ sót, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu”.

Lão Hắc mừng rỡ. Huynh đệ của hắn bị Đỗ Thế Hào tóm lấy. Mọi việc diễn ra quá nhanh chóng làm hắn trở tay không kịp.

“Đàn em của anh bị giam giữ ở đâu?”



“Trong một công xưởng bỏ hoang ở phía Nam thành phố. Có gần trăm người canh giữ. Trong tay họ có đầy đủ súng ống. Khuyến mãi thêm hệ thống camera giám sát chặt chẽ từ đầu đường dẫn vào tận công xưởng bên trong”

“Thời hạn tối đa”

“12h đêm nay”

Lão Hắc vừa nói, vừa chỉ vào bản đồ thành phố, giải thích về kế hoạch giải cứu của hắn.

Kha Hùng góp ý vài câu. Sau đó hắn đảm bảo. Chỉ cần người của Lão Hắc hành động, bên đây cũng sẽ kịp thời phối hợp.

Lão Hắc được ăn một quả định tâm hoàn nên lo lắng trong lòng hoàn toàn buông xuống. Có điều, nếu hắn biết được, hai chữ “bên đây” mà đồng bọn vừa nói chỉ duy nhất một người, chắc hẳn tự mình thổ huyết chết tươi.

Kha Hùng chiếu y kế hoạch nhưng lại đẩy thời gian hành động lên sớm hơn.

Rừng bạch dương.

Sau nửa canh giờ vòng qua lượn lại. Kha Hùng đã hóa thân thành khỉ, an vị giữa chạc cây lớn trên ngọn của một đầu đại thụ.

Ngồi cao, quan sát được xa.

Ánh trăng len lỏi qua tán lá lộ rõ từng khoảng không gian của hoang xưởng.

Mặt đất, từng tốp người mang theo súng tuần tiễu ra vào, phối hợp với camera nửa giấu nửa lộ và đám người đang canh gác con tin thật đúng là tạo thành thiên la địa võng, bảo vệ ba lớp khiến một con chó cũng khó vượt qua. Thậm chí, trong rừng bạch dương, cách gốc cây của Kha Hùng mấy trăm mét vẫn có hai tên khoác trang phục xanh rêu, tay cầm khẩu AK-12, lưng đeo lủng lẳng lựu đạn.

Kha Hùng dùng kim nhãn, xuyên thấu bức tường dày cộp quan sát tình huống đám đàn em của lão hắc.

— QUẢNG CÁO —

Trong căn phòng lớn, mấy chục tên hình người dạng cẩu đang vây kín hơn chục gã đàn ông bị hành người không ra người, quỷ không ra quỷ. Những gương mặt đầy máu ngập tràn câm phẫn nhìn thẳng phía trước. Nơi đó, ba huynh đệ của họ toàn thân huyết sắc, hơi thở phù phiếm như có như không.

Tên cầm đầu đám thuộc hạ của Đỗ Thế Hào đang lôi một trong số ba người xềnh xệch về phía trước. Kha Hùng không nghe được thanh âm của hắn ở khoảng cách xa như thế. Nhưng có thể chắc chắn, những lời lẽ mà gã đó phát ra chỉ toàn rắm thúi. Miệng chó sao mọc được ngà voi.

Tên đàn em xấu xố của Lão Hắc trong tay hắn bị đánh đến mặt mày biến dạng. Đầu sưng húp, răng rụng gần chục cái cái, cả mồm đầy máu tươi. Điểm sáng suy nhất là ánh mắt của hắn khi nhìn con thú đội lốt người trước mặt. Bất khuất, ngạo nghễ, không có một tia hèn yếu, van xin.

Kế tiếp là hình ảnh đầy máu me. Gã chó săn thủ lĩnh điên tiết chụp lấy cái ghế gỗ bên cạnh, nện vào đầu nạn nhân. Máu đỏ lập tức bắn ra. Đàn em của Lão Hắn xụi lơ. Cả người run lên vài cái rồi tuột xuốt, bất động.

Hai người khác bị cùng bị lôi ra trước đó, nhìn thấy đồng đội của mình bị tra tấn dã man, không khỏi tuyệt vọng kêu gào. Máu hòa nước mắt làm gương mặt nhem nhuốc trở nên đáng sợ.

Thuộc hạ của Lão Hắc đa phần là lính đặc chủng vì bị thương tật mà giải ngũ. Có gian khổ, nguy hiểm nào mà họ chưa từng trải. Theo Lão Hắc lăn lộn thì đã sớm biết, chẳng chóng thì muộn cũng có ngày như hôm nay. Chỉ là, nhìn đồng đội bị tra tấn như súc sinh mà ngã xuống, vẫn không thể chấp nhận như thường.

Kim Nhãn của Kha Hùng rơi trên đám đàn em của Lão Hắc, nhìn những nụ cười cương liệt mà tuyệt vọng. Hắn thấy máu huyết trong người của mình cuộn lên sôi sục.

Tùy cơ ứng biến, đợi nữa, chỉ có thể dọn xác cho đám người kia.

Kha ảnh đế lập tức động ý niệm. Lấy ra một đám lôi châu, ném ra trước khoảng sân trống của công xưởng. Cùng thời điểm, hơn chục quả cầu màu tím mang theo năng lượng hủy diệt nổ nát phòng quan sát của hoang xưởng được tạm thời dựng lên. Mấy thuộc hạ được phân công giám sát trong phòng này chớp mắt bị oanh thành thịt vụn.

Ầm… Ầm…Ầm…



Một loạt tiếng nổ lớn lập tức vang lên. Đất đá xới tung. Ánh điện lập lòe tản tát.

Đám thuộc hạ của Đỗ Thế Hào đứng gần đó trung tâm vụ nổ bị thổi bay. Cả người máu me, trên mặt đất rêи ɾỉ, lăn qua lộn lại.

Đối với đám thuộc hạ của Đỗ Thế Hào tại nhà xưởng bỏ hoang này, Kha Hùng không một chút đồng tình. Chỉ có A Thành, A Hổ là ngoại lệ trong đám chó ăn thịt người. Còn đám tàn độc này, nên toàn diệt.

Đám người cầm súng bên trong nhà xưởng nghe được tiếng nổ thì chừa lại bốn tên canh gác. Còn lại bao nhiêu điều kéo hết ra ngoài gϊếŧ địch.

Lôi Châu nhắm ngay đoàn người xuất hiện liên tiếp rơi xuống.

Gã đầu lĩnh đám cho săn sớm đề phòng, hắn níu lấy người bên cạnh làm tấm khiên sống. Vài kẻ khác cũng bắt chước hắn, dùng đồng bọn làm thuẫn thịt để tự vệ bản thân.

“Mẹ kiếp. Một lũ cầm thú”

Kha Hùng bất khả tư nghị, triệu hồi Lôi châu từ không gian Phật Ngọc, oanh tạc xuống hoang xưởng thêm một chập. — QUẢNG CÁO —

Gần như cùng lúc đó. Kha ảnh đế động ý niệm, một thanh AK-12 liền xuất hiện trên tay. Hắn lắp ống giảm thanh. Mắt phượng lạnh lẽo cố định mục tiêu là hai kẻ tiềm phục trong rừng bạch dương phía dưới.

Chíu

Chíu

Hai tiếng súng vang lên. Thanh âm hoàn toàn bị tiếng nổ của lôi châu nuốt chửng. Hai tên thuộc hạ của Đỗ Thế Hào đang mai phục trong rừng dương liễu oanh liệt ngã xuống. Đến chết vẫn không biết lý do tại sao.

Khói bụi vụ nổ ngoài kia còn chưa dứt. Một phần nhà xưởng đã sập. Gần trăm tên thuộc hạ của Đỗ Thế Hào bị diệt hơn nửa. Đám còn lại rũ bụi cát đứng dậy. Họng súng trên tay bắn loạn tứ phía. Tình cảnh hỗn loạn vô tình tạo điều kiện cho Kha Hùng giải cứu con tin.

Sau khi hạ gục hai tên cách mình gần nhất. Họng súng của Kha Hùng đã hướng tới những người đang đứng trước cửa kho hàng.

Chíu

Chíu

Chíu

Kỹ năng bắn súng của Kha Hùng, toàn thể nước Z bây giờ, nếu hắn tự nhận mình đứng thứ hai, sẽ không ai dám vỗ ngực xưng tên mà ứng cử vị trí thứ nhất.

Kha Hùng không bắn vào đầu. Mục tiêu của hắn là cổ tay phải của đám thuộc hạ đang cầm súng. Xã hội pháp trị. Lưu lại một mạng cho bọn hắn để Đỗ Thế Hào tự mình giải quyết. Chó cắn chó mới vui.

Từng người một đau đớn hét lên.

“Đạn đến từ phía rừng dương. Toàn bộ hỏa lực tập trung vào đó. Tiến lên.”

Gã thủ lĩnh chó săn nháy mắt đã nhận ra hướng bay của mấy viên đạn. Hắn gào lên với bộ đàm, thông tri cho toàn bộ đám đệ đệ phía sau.

Mấy kẻ đang mai phục còn lại đều úa ra. Tiếng súng nhức óc đinh tai. Rừng dương liễu lập tức bị vùi trong cơn mưa đạn.