Chương 4: Xem Mệnh

Sau nửa tiếng lái xe, Kha Hùng đã về tới thự của mình trong khu Thiên Thảo.

Tắt máy, mở cửa xe bước xuống. Còn chưa kịp quẹt thẻ điện từ thì cửa chính đã bị mở tung. Tiếp theo, một bóng đen ùa ra, dùng cả hai tay hai chân ôm chầm lấy hắn như gấu trúc Koala.

“Hùng ca, anh đã trở về”

“Cút”

“Không cút”

“Vậy thì đánh. Con mẹ nó. Là anh em mà cậu lại bán tôi cho ả tiện nhân đó. Cậu đi chết đi”

“Hùng ca. Em sai rồi. Em sai rồi. Tình thế nguy cấp, em chỉ muốn dẫn dắt đám paparazzi rời khỏi khách sạn chứ không phải mặc kệ anh. Ô ô...”

Kha Hùng không muốn nghe giải thích. Hắn hất con gấu đại trên người mình xuống, sau đó, vung tay. Từng nắm đấm liên tục nện vào người của Chu Phong.

Mưa rền gió dữ.

Chu trợ lý tự biết mình sai, chỉ có thể ôm đầu gào khóc. Muốn bao nhiêu tội nghiệp thì có đủ bấy nhiêu.

Một màn hành hung của siêu sao và trợ lý inh ỏi ngay tại cửa. Đợi đến khi Kha Hùng bớt giận thì mặt của Chu Phong cũng sưng thành đầu heo.

Kha Hùng xốc lại cổ áo, ngỗ ngáo huýt sáo, thẳng bước vào trong.

Chu – đầu heo – Phong: “...” Hùng ca. Anh xuống tay độc ác quá mà!

Phòng khách chính. Cái lạnh lẽo, băng giá của mùa đông được máy điều hòa và những cây thông noen mạnh mẽ xua tan. Từng phần quà rực rỡ, đủ màu sắc chất chồng, lan ra cả trên mặt bàn và quầy rượu tây sang trọng.

Cao Thắng bắt chéo chân, ngồi trên bộ ghế salon nỉ cao cấp màu bạc. Bàn tay lắc nhẹ ly champagne đỏ thẳm, nhãn hiệu Charles De Cazanove Brut, thái độ nhàn nhã đến đáng đánh đòn.

Nhìn thấy Kha Hùng toàn vẹn trở về, hắn hướng ly rượu về phía Kha Hùng, nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Chúc mừng Kha ảnh đế khai trai”

“Móe” — QUẢNG CÁO —

Kha Hùng hét lên một tiếng, vừa bực bội, vừa xấu hổ, lao thẳng vào Cao Thắng.

Đại diện Cao đặc ly rượu pha lê xuống bàn, co người ôm lấy đầu rồi thảm khốc la lên như heo bị chọc tiết.

Chu Phong vào sau: “...” Ta là ai? Ta đang ở đâu?

Kha Hùng đấm đá túi bụi một hồi mới giải tỏa nỗi hận trong lòng. Đặt mông ngồi phịch xuống ghế, tháo mấy cái nút áo sơ mi sát cổ, lộ ra vòm ngực quyến rũ với mấy vết xước hồng hồng đầy khả nghi.



Cao Thắng và Chu Phong ngồi đối diện với hắn, ánh mắt lơ đễnh nhìn chứng cứ phạm tội mà Hoàng Nhược Hi để lại. Khóe môi co quắp, nghẹn cười đến mức muốn nội thương.

Kha Hùng: “...” hối hận rồi. Hắn xuống tay còn nhẹ quá!

Cao Thắng rút từ trong cặp da một tệp hồ sơ, đặt trước mặt của Kha Hùng.

“Hoàng Nhược Hi. Tốt nghiệp học viện điện ảnh của thành phố A với tấm bằng loại ưu. Ngoại hình và diễn xuất không tệ. Chỉ là chưa gặp thời nên từ khi Debut tới giờ, chẳng thể hồng. Gia thế trong sạch. Cha làm giáo viên dạy tiểu học. Mẹ mở quầy bán văn hóa phẩm gần trường. Em trai đang học cấp ba…”

Cao Thắng một hơi mang tất tần tật những điều tra của hắn về Hoàng Nhược Hi báo lại. Xét ở một góc độ nào đó, người đại diện này cũng rất có năng lực. Chỉ là … nhân phẩm khiếm khuyết. Đáng tiếc. Haiz….

Kha Hùng cầm tài liệu về Hoàng Nhược Hi, nhìn chằm chằm từng trang một. Sau đó, hắn để xuống.

- Kẻ bỏ thuốc là ai?

- Phí Hoằng – Phí Thiên Vương – người bị cậu giành đi vai nam chính xuất sắc trong giải Kim Tượng lần trước. Vài hôm nữa, Phí Hoằng cũng sẽ cùng cậu casting vai chính trong bộ phim “Thiên Hạ Vô Gian” của Quách đạo diễn, khởi quay vào nửa năm sau.

Kết quả này hệt như kiếp trước mà Cao Thắng điều tra. Có điều, hắn của kiếp trước quá ngây thơ, chỉ dựa vào ít chữ trên mặt giấy đã tin răm rắp. Đâu biết đây chỉ là bề nổi của tảng băng chìm với những thứ xấu xí bị giấu che.

Phí Hoằng chuẩn bị cho Kha Hùng một đại lễ lớn lao. Không chỉ bỏ thuốc liều cao, mà mỹ nhân trợ trụ vi ngược cũng là một đại đầu bài nổi tiếng nhất nhì trong giới buôn phấn bán hương của thành phố A. Hoàng Nhược Hi “vô tình” khám phá ra mưu đồ của hắn. Vì thế mới có chuyện trộm long tráo phụng. Cứu được danh dự của Kha Ảnh đế, sẵn đó, tự nguyện làm giải dược…. tiếp nối những chuyện về sau.

“Chuẩn bị đại lễ hậu tạ cho Phí thiên vương. Tôi muốn trong vòng một tháng, giới giải trí này sẽ không còn một người tên Phí Hoằng tồn tại”. - Kha Hùng lạnh lẽo nói.

“Hoàng Nhược Hi thì thế nào?”

— QUẢNG CÁO —

“Gọi điện cho người phụ trách của Venus. Tiến cử Hoàng Nhược Hi làm người đại diện cho Black Rose”

Chu Phong hết hồn: “Lòng dạ của anh thật rộng rãi. Bội phục”

Chu trợ lý vừa dứt lời thì một cái đệm lưng đập qua. Kha Hùng hất mái tóc lòa xòa trước trán, nụ cười có chút tàn nhẫn.

“Hai từ “rộng lượng” này, tôi không dám nhận. Dù sao, ả Hoàng Nhược Hi đó, cần phải chăm sóc đặc biệt hơn”

Cao Thắng: “...”

Chu Phong: “...”

Cao Thắng: “Kha Hùng. Kế hoạch hôm nay của cậu. Lúc 9 giờ sáng là cuộc thi tuyển chức vụ trợ lý thứ hai tại hội trường lớn của Nam Á. Một giờ sau, có buổi chụp hình cho nhãn hiệu đồng hồ Rolax. Đầu giờ chiều là đến phim trường của bộ phim Anh Hùng Thời Loạn. Lúc hai mươi giờ là đến đài truyền hình thành phố, tham gia một vai khách mời trong Game Show “Trò chuyện cùng thần tượng”. Chuyến bay sang thành phố C sẽ cất cánh lúc 21 giờ. Tôi đã đặt sẵn vé máy bay và phòng khách sạn. Chúng ta từ đài truyền hình, đi thẳng đến sân bay….”

Cao Thắng mang lịch trình làm việc của Kha Hùng trong ngày hôm nay nói qua. Chu Phong vội vã ghi lại, không để ý tới nam chính của hắn từ lúc nghe tới “Cuộc thi tuyển chức vụ trợ lý thứ hai” thì tâm hồn đã bay bổng, thăng thiên.

Hắn sắp được gặp lại Trần Tiểu An. Đời này, hắn phải bù đắp cho mẹ con cô thật tốt!

Một nét nhu hòa thoáng qua trong đáy mắt của Kha Hùng. Cao Thắng ngồi đối diện với hắn bắt gặp. Cảm thấy vị ảnh đế đại nhân hôm nay cảm xúc nắng mưa thất thường. Quả nhiên là người vừa phá giới, tâm trạng buồn vui lẫn lộn.



Chu Phong: “...”

Trò chuyện với Cao Thắng và Chu Phong gần một giờ đồng hồ. Sau đó. Chu Phong cùng Cao Thắng rời khỏi. Kha Hùng lên lầu thay trang phục. Hắn ra khỏi cửa, không vội vàng đến công ty giải trí Nam Á, mà lái xe về hướng Bắc của thành phố.

Hướng Bắc của Thành phố A có một ngọn núi, tên gọi là Nam Sơn. Trên Nam Sơn có một ngôi chùa cổ kính, hương khói phiêu đãng, không ít khách vãng lai.

Trụ trì của Nam Sơn Tự là Tuệ Viễn sư phụ, Phật pháp cao thâm - cũng chính là người đã xem mệnh cho Kha Hùng kiếp trước. Bốn chữ Thiên Sát Cô Tinh từ miệng của Tuệ Viễn sư phụ thốt lên, khiến cho một đời của Kha Hùng hoàn toàn chìm trong bi thương, tuyệt vọng. Nhưng mà, sống lại kiếp này, hắn không tin bốn chữ đó còn tiếp tục đeo bám. Dù sao, hắn cũng đã là người chết qua một lần.

Lái xe gần nữa canh giờ, Kha Hùng cũng đến được chân núi Nam Sơn. Lấy ra mũ lưỡi trai, khẩu trang y tế và kính râm đeo vào. Phối hợp với áo sơ mi trắng, quần jean xanh. Cho dù Fan cuồng dù có đi sát bên cạnh cũng không thể nào nhận ra vị ảnh đế đại nhân tiếng tâm lừng lẫy.

Kha Hùng dùng tấm lòng thành, giẫm từng bậc thang bằng đá tự nhiên để leo lên núi. Qua một lần trọng sinh, tam quan tay đổi. Có nhiều thứ hiểu rõ, nhiều thứ lại vẫn u u mê mê. Tựa như những huyền ảo của Nam Sơn Tự.

Mạt thế ở kiếp trước. Toàn thể tăng lữ trong Nam Sơn Tự đều biến mất một cách bí ẩn. Chỉ là mọi người đều lo giành giật sự sống từng giây từng phút, đâu ai còn rảnh hơi để quan tâm đến một ngôi chùa nho nhỏ ở Nam Sơn. — QUẢNG CÁO —

Lúc Kha Hùng leo lên được tới cổng chùa thì thấy có tiểu hòa thượng đợi sẵn, mời hắn vào trong. Tuệ Viễn sư phụ, tay lần tràng hạt, nhìn hắn, hòa ái mỉm cười.

“Kha thí chủ. Đã lâu không gặp”

“Chào sư phụ. Hôm nay tôi đến đây, nhờ sư phụ xem lại một lần nữa đường vận mệnh của mình”

“Mô phật. Số mệnh của mỗi một người, mỗi đời mỗi khác. Kiếp trước cô độc, khổ đau, không có nghĩa kiếp này tuần hoàn lặp lại. Tùy tâm sở dục. Chỉ cần đừng lạm sát người vô tội… thiên địa, thiện ác tuần hoàn”

“Đa tạ sư phụ chỉ điểm”

“Thí chủ là người hữu duyên. Chỗ của bần tăng có một món đồ, rất thích hợp với thí chủ một đời hiện tại”.

Tuệ Viễn nói xong, lấy một hộp gỗ đỏ, đẩy đến trước mặt của Kha Hùng.

Từ Nam Sơn Tự đi ra, Kha Hùng vẫn là một bộ dáng ngác ngơ, hoàn toàn chưa kịp tiêu hóa nội dung cuộc trò chuyện với Tuệ Viễn đại sư.

Hộp gỗ đỏ nóng hầm hập trong tay. Mãi đến lúc ngồi vào vị trí phía sau tay lái trong xe, hắn mới nhẹ nhàng mở khóa hộp gỗ, xem thứ được chứa đựng bên trong.

Một cuộn da thú cũ khí, phát ra hơi thở của tháng năm như từ thời hồng hoang viễn cổ.

“Kim Thân Hỗn Độn Quyết. Đây là công pháp tu luyện kim thân. Trời ạ!”

Kha Hùng thập phần kinh hỉ. Có được công pháp này, hắn đâu còn sợ mạt thế không thể sinh tồn, không sợ không đủ năng lực bảo vệ vợ con giữa thời đại hắc ám bao trùm trong tương lai gần sắp tới.

“Tuệ Viễn đại sư... lão hòa thượng này....”

……………………………………………………………………….

Tuệ Viễn: “Ta là cameo. Không cần mọi người thương nhớ”