Chương 12

Bạc Thiếu Thừa phân phó tài xế một tiếng, sau đó kéo Ứng Dư qua rỉ tai vài câu, để cô dựa lên người mình. Cảnh đếm ngoài cửa sổ xe bởi vì tốc độ xe mà trở nên mơ hồ không rõ, Ứng Dư nhìn không chớp mắt, không trả lời.

Mẹ Chung và Lão Jonny ở vùng ngoại thành, lái xe một lúc lâu mới đến.

Bạc Thiếu Thừa vén mái tóc dài tán loạn nói: "Sáng mai tới đón em."

"Chạy tới chạy lui quá phiền phức." Ứng Dư nhìn cổng lớn ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn anh ta nói: " Lão Jonny nhất định sẽ đưa em về."

Bạc Thiếu Thừa thấy vẻ mặt hoạt bát hiếm có của cô mà vui vẻ, cúi đầu hôn lên khóe mắt Ứng Dư một cái: "Sớm nghỉ ngơi một chút."

Ứng Dư ừ một tiếng rồi ngồi thẳng người, nói tạm biệt với người yêu đang gần trong gang tấc.

"Là ngủ ngon mới đúng." Bạc Thiếu Thừa dịu dàng sửa lại, đuôi lông mày anh ta khẽ nhướng lên, giống như có chút không vui.

Ứng Dư cắn môi không cãi lại, mở cửa xuống xe, một tiếng thổi còi qua đi, xe biến mất trong màn đêm. Ứng Dư gọi điện thoại, nói rất ngắn gọn: "Bắt đầu từ tối nay." Sau đó cúp máy.

Đêm đã khuya, vùng ngoại thành như cái lá chắn, loại bỏ hết ồn ào náo động của thành thị, rất yên tĩnh, cũng làm cho người ta trở nên bình tĩnh. Ứng Dư đứng ở ven đường một hồi, bị âm thanh gào to khoa trương làm cho tỉnh táo lại.

""Oa~ Cheryl đến rồi sao!"" Một người lớn tuổi to con tóc vàng dùng tiếng Trung không mấy thành thạo kêu to, trên tay còn cầm một túi rác.

""Jonny, tiếng Trung của ông đến bao giờ mới có thể tiến bộ vậy."" Ứng Dư không chút để ý mà chế giễu.

""Haizz, tiếng Trung rất khó học."" Lão Jonny lại khoa trương phàn nàn, ông ta ném túi rác rồi cùng Ứng Dư đi vào trong nhà, dùng tiếng Trung cùng giọng điệu bất chính nói chuyện tối nay, nói đi nói lại chính là có ý - Ông ta cho rằng Ứng Dư không thể tới, nên không để phần cơm.

Athan Bergman là cha dượng trên danh nghĩa của Ứng Dư, cô thích gọi ông ta là Lão Jonny, bởi vì ông ta còn lớn hơn mẹ Chung tám tuổi. Lão Jonny khôi hài lại nóng tính, có đôi khi sẽ trở nên ồn ào, giống như bây giờ. Nói thật từ rất lâu rồi Ứng Dư vẫn không thể hiểu được tại sao mẹ Chung lại lựa chọn một người nước ngoài tóc vàng suốt ngày nói liên miên lải nhải, sau này cô mới hiểu được là sự chân thành của Lão Jonny đã đả động đến mẹ Chung.

Năm đó mẹ Chung mang theo Ứng Dư mới tròn ba tuổi đến chợ mua hoa, Lão Jonny mới tới Trung Quốc trải nghiệm cuộc sống vô tình nhìn thấy dáng vẻ uyển chuyển tỉa cành hoa của mẹ Chung, lập tức bị khuất phục, mở ra con đường theo đuổi cuồng nhiệt. Khi đó mẹ Chung ly hôn cũng đã nửa năm, căn bản chưa cân nhắc đến chuyện tình cảm, đừng nói tới là người nước ngoài theo đuổi, bà không chút suy nghĩ đã từ chốt. Lão Jonny rất đau lòng, nhưng điều này không ngăn cản được ông ta triển khai thế tấn công mãnh liệt hơn, ra tay từ những việc mẹ Chung yêu thích, cũng bắt đầu làm vườn trồng cỏ, còn viện cớ không hiểu gì để lôi kéo làm quen với mẹ Chung. Khi vừa mới bắt đầu mẹ Chung rất phản cảm, nhưng Lão Jonny rất khiêm tốn học hỏi, một thời gian bà đã thành thói quen.

Có một thời gian mẹ Chung vì chuyện Ứng Dư vào trường mẫu gíao mà bận đến sứt đầu mẻ trán, Lão Jonny lại tới thỉnh giáo về hoa, hai người lúc đầu bất đồng ngôn ngữ, mẹ Chung nhanh chóng nói, bảo ông ta về nhà mở lò sưởi sấy khô hoa, từ đó trở đi, liên tiếp mấy ngày Lão Jonny đều không đến. Về sau mẹ Chung rảnh rỗi mới nhớ tới chuyện này, cảm thấy mình có chút quá đáng, muốn xin lỗi mà Lão Jonny lại không tới, bà nghĩ chắc là Lão Jonny đã trở về nước rồi, là một đóa hoa đào không thể nở được. Nhưng mà hai ngày sau Lão Jonny bưng một chậu hoa sắp tàn đến khóc lóc kể lể, còn nghiêm túc kể lại trình tự mà mẹ Chung đã dạy ông ta, mẹ Chung dở khóc dở cười. Đại khái là chuyện này đã khiến cho hai người tiến đến với nhau, Lão Jonny lại cố gắng thêm hai năm để mẹ Chung biến thành bạn gái, sau đó cùng với ông ta dọn tới Thụy Điển sinh sống.

"Không phải đến tiệc sinh nhật sao?"" Mẹ Chung nhìn thấy Ứng Dư thì vô cùng kinh ngạc.

Ứng Dư có chút mệt mỏi đáp: ""Kết thúc sớm nên con tới đây, không phải nói có tiệc có đồ ăn sao?""

""A~"" Lão Jonny bỗng dưng kêu lên một tiếng, hưng phấn nói: ""Còn có thể làm một chút salad, chờ một chút."" Nói xong ông ta liền đi vào phòng bếp.

Ứng Dư bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, không thèm nhìn người đang ngạc nhiên.

"Kết thúc sớm?" Mẹ Chung lấy cốc sữa bò rồi ngồi xuống bên cạnh Ứng Dư, do dự nói: "Hay là con để tâm đến bọn họ nên lập tức trở về."

"Biểu hiện của con rất rõ ràng sao?" Ứng Dư uống cốc sữa bò, hỏi lại: "Nhưng thật ra là mẹ để ý mới đúng, nếu không đã sớm kết hôn rồi."

Mẹ Chung sững sờ, giải thích: "Mẹ không kết hôn không phải là bởi vì cha con, là mẹ cảm thấy rất nhiều chuyện sau khi tiến vào hôn nhân thì sẽ thay đổi khác trước. Mẹ và ông ấy cứ duy trì trạng thái hiện tại là được rồi, hôn nhân chỉ là hình thức thôi mà."

"Lời thuyết phục này của mẹ thật sự khiến con khó mà tin tưởng được." Ứng Dư vừa nói đùa vừa nói thật.

"Mẹ ly hôn cũng không phải là bởi vì bà ta..." Mẹ Chung nói đến một nửa lập tức ngừng lại, ngược lại nắm chặt tay Ứng Dư nói: "Con biết nguyên nhân ông ấy đặt tên cho con là Cheryl." Bà ngừng lại một chút rồi nói: "Bọn mẹ vẫn luôn ở bên con."