Chương 20

Ánh mắt mập mờ khiến Dịch Trạc vô cùng không thoải mái, anh bất giác mạnh mẽ nói: ""Tôi cũng đã tới rồi, còn có gì không chắc chắn chứ.""

Ứng Doãn vốn là không có kiên nhẫn gì, ngang ngạnh nói: ""Làm gì lại nói nhiều như vậy! Nhanh lên một chút, chụp xong tôi còn có việc.""

Tờ giấy dúm dó bị ném lên trên bàn, Ứng Dư không nói một lời nhìn người ở cửa, nhiệt độ văn phòng đột nhiên thay đổi.

Quy chế của công ty bị phá hoại tùy tiện, tổng giám đốc bị tùy ý bỏ qua một bên, Ứng Doãn lại bày ra kiểu không gây sự thì nhàm chán. Có điều một ngày này cô ta đã làm việc liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, ban ngày là buổi trình diễn thời trang của nhãn hiệu, quảng bá tuyên truyền phim truyền hình và quay chụp đại ngôn, buổi tối còn phải tới đài truyền hình quay một chương trình, chạng vạng tối có thể rút ra nửa tiếng nghỉ ngơi một chút, vừa hay có thể đi ra ngoài ăn tối. Lúc này lại kéo cô ta tới đây, cô ta vui lòng mới là lạ.

Mùi thuốc súng càng lúc càng đậm, Dịch Trạc đột nhiên chặn giữa hai người, nói với Ứng Dư: ""Tôi cảm thấy người đẹp vẫn nên cười nhiều hơn thì tốt hơn, nghiêm mặt sẽ dễ già, làm sao còn có thể tranh giành với em gái trẻ tuổi được nữa."" Nét mặt của anh tỏ vẻ trịnh trọng, giống như đang đưa ra một đề nghị rất thành khẩn.

Lời này rất được lòng Ứng Doãn, cô ta thoáng chốc lộ ra thần thái sáng lán, tuổi trẻ chính là vốn liếng của cô ta, cho dù phương diện gia đình hay bối cảnh, Ứng Dư cũng không có tư cách gì để tranh giành với cô ta, lại nói huống hồ quan hệ giữa bọn họ còn vững chắc hơn Ứng Dư rất nhiều. Ứng Doãn nhìn lại Dịch Trạc một lần nữa, cảm thấy mình đã lựa chọn sáng suốt, anh không chỉ là một nhϊếp ảnh gia có thể chụp tốt mà còn có thể là một trợ thủ đắc lực, nghĩ đến đây tâm tình của cô ta đã bay lên, vô cùng vênh vang đắc ý thúc giục một tiếng rồi loảng xoảng đóng cửa rời đi.

Ánh mắt của Ứng Dư từ cửa chuyển tới trên người đang không ngừng nở nụ cười, nét mặt của cô vô cùng lạnh lùng. Đối mặt trong thời gian rất lâu, Dịch Trạc có chút sợ hãi, ngay lúc nụ cười của anh trở nên cứng đờ, Ứng Dư lạnh lùng lên tiếng:

"Đã muốn tới công ty của chúng tôi, thì mời sửa đổi xưng hô trước.""

Dịch Trạc lập tức đồng ý: ""Điều này nhất định phải có. Ứng tổng sao?""

Ứng Dư không trả lời, ngồi xuống nói: ""Trước đó đã nói rõ, tôi không có đãi ngộ đặc biệt. Nhân viên làm việc có quy định, không nên lấy bộ dạng kia của anh mang vào trong công việc.""

""Tôi hiểu đạo lý này."" Nói tới công việc, Dịch Trạc lập tức nghiêm túc.

""Anh hiểu rõ là được."" Ứng Doãn gọi Chu Châu tới: ""Dẫn anh ta tới phòng chụp ảnh.""

Chu Châu ở bên ngoài nghe Triệu Tiểu Huệ miêu tả cụ thể, đánh giá vị nhϊếp ảnh gia trong truyền thuyết này, vừa có hảo cảm lại có nghi ngờ. Thu hồi lại tâm tư, cô nói: ""Mời đi theo tôi.""

Dịch Trạc vẫn luôn nhìn người đang chăm chú làm việc, xác nhận cô không nói tiếp mới đứng dậy.

""Chờ một chút."" Ngòi bút chỉ vào mấy tờ giấy nhăn nhúm, Ứng Dư trầm giọng nói: ""Lấy cái này đi.""

Những mà giấy vẫn ở trên bàn không nhúc nhích như cũ, Ứng Dư không ngẩng đầu lên nhìn.

""Anh Dịch?"" Chu Châu tiến lên một bước gọi.

Dịch Trạc à một tiếng, lấy hợp đồng rồi đi theo ra khỏi cửa.

Văn phòng cuối cùng cũng khôi phục vẻ yên tĩnh, Ứng Dư dừng bút suy nghĩ một chút rồi lại tiếp tục công việc.

...

Trước khi tan tầm Ứng Dư hẹn Bạc Thiếu Thừa như thường lệ, tất nhiên là không hẹn được, hằng năm ước muốn cùng nhau trải qua đêm thất tịch đều bị anh ta quên sạch. Nói như vậy cũng không đúng, không phải anh ta quên, mà là cùng trải qua với người khác.

Ứng Dư rất hiểu rõ Bạc Thiếu Thừa lại đang chậm rãi xa lánh, chờ sau khi mọi chuyện lộ ra thì anh ta sẽ triệt để rũ sạch mối quan hệ vốn đã không thể nào chứng thực, giống như hai người chưa từng ở bên nhau, lý do thoái thác với bên ngoài chính là câu "Chúng tôi chỉ là bạn bè, sau đó là người nhà". Chịu thua thiệt một lần, Ứng Dư xác định chắc chắn hồi ức, nhưng cô không vội lúc này. Phải biết là, tích lũy càng nhiều thì bộc phát càng mãnh liệt.

Ứng Dư đưa mắt nhìn đồng hồ, thời gian này Ứng Doãn sắp đến, đoán chừng một lát nữa mới có thể nhận được bưu kiện, cô dự định ngồi lại văn phòng thêm nửa tiếng nữa.

Chu Châu gõ gõ rồi mở cửa, vào nói: "Đã hẹn được rồi, ba giờ chiều mai tôi đưa cô ấy tới gặp chị."

Ứng Dư ừ một tiếng: "Nhân tiện chuẩn bị hợp đồng một chút, cô ấy cảm thấy phù hợp thì trực tiếp ký."

Ký kết với nghệ sĩ căn bản không thông qua Ứng Dư, trừ phi là quân bài đặc biệt lớn, cần cho chút thể diện. Một người mới không có kinh nghiệm lại được Ứng Dư coi trọng như vậy, Chu Châu thật sự rất bất ngờ.

"Chị rất xem trọng cô ấy?"

"Thân hình, tướng mạo và khí chất đều rất ổn, con đường đi sẽ khá rộng, hẳn là có thể có thành tựu." Ứng Dư tựa lưng vào ghế ngồi nói: "Con người ta là thế, cô ấy coi như cũng có chênh lệch. Người có thiên phú thì rất khó tìm, trọng điểm vẫn là vẻ ngoài và tuyên truyền."

"Tôi hiểu rồi." Chu Châu nhìn xem sắc trời bên ngoài, nói: "Vậy chị?"

"Tôi còn có chút việc phải xử lý, mọi người đi về trước đi."

"Vâng."