Chương 23

""Công ty vẫn luôn quảng cáo Ứng tổng là sếp tâm địa Bồ tát, tại sao đến lượt tôi lại biến thành tâm địa sắt đá rồi?"" Thấy đãi ngộ không công bằng, Dịch Trạc biểu lộ vô cùng không công bằng.

""Bởi vì có người không đáng được đối đãi bằng tâm địa Bồ tát."" Ứng Dư nói rồi ngồi vào trong xe, để phòng lỡ như cô đã khóa cửa lại, nhưng chậm một bước, ghế phụ đã có người ngồi.

Két cạch một tiếng, Dịch Trạc cài dây an toàn bằng tốc độ nhanh nhất, quy củ mà ngồi xuống: ""Ứng tổng cứ lái xe, tôi sẽ không nói lời nào.""

Khuôn mặt thanh lịch lập tức trầm xuống, giọng điệu của Ứng Dư cũng chìm xuống: ""Anh thiếu tiền mua xe sao?""

Dịch Trạc khoa tay trước miệng mình một chút, ý là anh đang im lặng.

Ứng Dư lăn lội mấy năm nay đối với chuyện gì đều nhịn rất giỏi, duy chỉ có đối với anh là không thể nhịn được ý muốn bộc phát, cô chưa bao giờ thấy được người nào coi vô lại là phẩm chất ưu tú mà còn thể hiện nó vô cùng xuất sắc, hết lần này đến lần khác, có thể chịu đến bây giờ quả thực là không tệ rồi. Bình tĩnh được một lúc, Ứng Dư vẫn khởi động xe. Liệu có thể đẩy được người một mét tám mấy xuống được sao?""

Dịch Trạc giữ lời, không mở miệng ra, đến nơi anh mới nói: ""Làm phiền Ứng tổng dừng xe bên đường.""

Ứng Dư làm như không nghe thấy, tối hôm qua là sai lầm của cô, hôm nay cũng không có chuyện tốt như vật. Dịch Trạc không giục cũng không giận, chờ đến khi đèn đỏ anh mới ung dung cởi dây an toàn, chào hỏi rồi xuống xe rời đi.

Bóng lưng tiêu sái biến mất trong cửa kính, Ứng Dư hít một hơi dằn lòng xuống, đã lâu lắm rồi, cô lại có xúc động muốn chửi má nó.

...

Trên ngã tư đường tại nội thành phồn hoa đứng sừng sững một kiến trúc hiện đại cấu tạo độc đáo, vốn là viện bảo tàng mỹ thuật tư nhân nổi tiếng. Dịch Trạc đứng nhìn ở cửa ra vào một lát rồi đi vào. Trong quán tương đối trống trải, chính giữa khu triển lãm có sân khấu dâng cao, hình nền lúc đầu trống không đã đổi thành giới thiệu vắn tắt về hàng mỹ nghệ.

Dịch Trạc buồn bực, gọi nhân viên công tác.

""Gọi Quán trưởng của các người ra đây.""

Chỉ một lúc sau, có một người đàn ông sạch sẽ tuấn tú bước nhanh đi tới, anh ta là Quán trưởng của nơi này, cũng là bạn tốt của Dịch Trạc, con trai út của tập đoàn Bành Thị, Bành Lãng.

""Đến lúc nào vậy, không thông báo một tiếng."" Bành Lãng cười, có chút xấu xa.

""Cái này..." Dịch Trạc quay lại, nói: ""Là có chuyện gì xảy ra vậy?""

""Cái này... Xin lỗi người anh em, đang cho thuê chỗ rồi.""

""Cho thuê rồi?"" Dịch Trạc nhướng mày lên, thật sự hi vọng mình nghe nhầm rồi.

Bành Lãng cười làm lành lại xin lỗi: ""Trách tôi trách tôi, tôi quên mất người ta đã sớm thuê rồi.""

""Tuyên truyền của tôi đã sớm tung ra rồi, thiệp mời cũng đã đưa xong. Bây giờ cậu nói với tôi đã cho thuê rồi?"" Giọng điệu Dịch Trạc biến đổi liên tục, ánh mắt phóng điện.

Bành Lãng nhìn mặt nói chuyện, vô cùng cẩn thận mà đưa ra kiến nghị: ""Nếu không tôi lại tìm cho anh một chỗ khác?"" Sợ thì sợ rồi, ai bảo anh ta tự dưng vui vẻ quên nói với người anh em.

""Người ta hỏi tôi, tôi nói thế nào đây?"" Dịch Trạc trách móc đưa ra hai lý do: ""Là anh em tốt của tôi bội ước, hay là tôi đùa bọn họ chơi?""

""Không có cách nào khác, đã đồng ý với người ta trước rồi, tôi thật sự quên mất.""

Dịch Trạc bày ra vẻ mặt còn lâu mới tin, hai tay anh khoanh trước ngực, nói với vẻ mặt ""Tôi còn không hiểu rõ cậu sao"": ""Nói đi, người chiếm vị trí của tôi là thần thánh phương nào. Không cần phải nói giới tính, tôi biết chắc chắn là nữ.""

Bành Lãng cười ha ha, nhận tội: ""Anh cũng phải thông cảm cho anh em một chút, sắp ba mươi rồi mà ngay cả một người vợ cũng không có, vất vả lắm mới có được một người, anh phải giúp anh em chứ sao."" Anh ta thấy người không có phản ứng gì, cười đáng thương, nói: ""Đừng thấy anh em của anh là tôi dáng dấp tuấn tú lịch sự, người ta chính là không nhìn trúng kiểu người như tôi, mặt nóng cũng đã dán mấy lần rồi, không dùng được. Không nghĩ tới cô ấy còn có thể chủ động liên hệ một lần, anh nói xem có thể không giúp cô ấy được sao.""

""Theo như anh nói thì chính là phụ nữ quan trọng hơn anh em?"" Dịch Trạc rất đau lòng.

Bành Lãng lập tức nói: ""Anh em quan trọng."" Dứt lời anh ta lại bồi thêm một câu: ""Bà xã quan trọng hơn.""

Dịch Trạc lạnh mặt, anh sao có thể tin tưởng tên này, hoàn toàn là sai lầm.

Bành Lãng vô cùng bất mãn: ""Thôi đi, chờ đến khi anh có phụ nữ thì còn có thể để tâm đến anh em sao?""

Việc này sao... Thật sự đúng là... Dịch Trạc không nói gì.

Bành Lãng tiếp tục thuyết phục: ""Sức kêu gọi của cô làm sao có thể so sánh với anh được, cô ấy chỉ là một thợ thủ công có chút danh tiếng, còn là ở trong nước. Đổi thời gian mà thôi, không thành vấn đề, giúp đỡ anh em đi.""

""Việc giúp cậu còn ít sao?"" Dịch Trạc nhướng mày vô cùng khó chịu, ngược lại tưởng tượng lại cảm thấy bất thường, vị trí đã được xác định từ rất lâu, tại sao lại đột nhiên xuất hiện Trình Giảo Kim gϊếŧ tới, còn bắt được Bành Lãng mà uy hϊếp. Anh hỏi: ""Thời gian cô ấy định ban đâu là lúc nào?""

""Muộn hơn anh một tuần.""

""Nói với cậu lúc nào?""

""Tối hôm qua."" Nói đến đây Bành Lãng lại cười ha ha hai tiếng, bữa tối dưới ánh nến đó, lúc này nhớ lại còn có chút kích động.