Chương 27

Lưu Thành hỏi thăm: "Không phải hẹn tối mai sao?"

"Tối mai ông ấy phải đi nơi khác, cho nên đổi lịch."

"Hóa ra là như vậy." Lưu Thành liếc trộm Ứng Doãn một chút, nói: "Tối hôm qua đã quay xong tập tiếp theo của chương trình, có fan hâm mộ đăng ảnh chụp hậu trường lên trên mạng, phản hồi rất tốt, ấn tượng đối với Ứng Doãn có đổi mới. Với cả qua cuối tuần này phải vào đoàn làm phim, nói với chị trước một tiếng."

"Phim mới là việc quan trọng, trong lúc quay phim cũng phải bảo trì." Ứng Dư ngược lại nói với Ứng Doãn: "Đường đã trải tốt cho cô rồi, còn lại phải xem chính cô. Muốn đi càng xa, thì giả cũng phải giả vờ. Công tác tuyên truyền sắp tới rồi, biết nên làm như thế nào chưa?"

Ứng Doãn sửng sốt giả vờ không nghe thấy, xe vừa đến, cô ta không thèm chào hỏi, lập tức đi vào.

"Chắc chắn là cô ta biết, có tôi ở đây rồi, chị yên tâm." Lưu Thành cười ngốc làm lành: "Vậy chúng tôi đi trước, tạm biệt Ứng tổng."

"Tạm biệt."

Ở cửa chỉ còn lại một mình Ứng Dư, một trận gió nhỏ thổi tới, có chút lạnh. Cô đi về phía bãi đỗ xe nhìn một cái, sau đó tìm thùng rác ném khăn lụa vào.

"Ứng tổng có phải quá lãng phí rồi không, đồ tốt như vậy mà nói ném là ném?"

Ứng Dư dừng tay lại, nhíu mày, nghiêng người nói: "Tại sao anh lại ở chỗ này?"

"Mời bạn bè ăn cơm, không nghĩ tới Ứng tổng cũng ở đây." Dịch Trạc cong môi nói, dường như vô cùng vui vẻ khi bất ngờ gặp nhau.

Ngược lại, Ứng Dư không cảm thấy như vậy: "Đúng là chỗ nào cũng có anh."

Dịch Trạc ý vị thâm trường đáp: "Vậy thì thật là làm phiền Ứng tổng rồi, nếu không làm gì dùng cơm nói chuyện."

"Dịch đại sư, tôi nghe không hiểu lắm." Ứng Dư hơi có vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ là biểu hiện nhỏ lướt qua.

Dịch Trạc cũng không giải thích, còn nói: "Có điều, may mắn hôm nay tới đây ăn cơm, nếu không cũng sẽ không biết bí mật của Ứng tổng."

"Bí mật của tôi?" Ứng Dư cười: "Có phải là anh uống say rồi không?"

"Tôi không có thói quen say rượu." Dịch Trạc tỏ vẻ đứng đắn, tiến lên một bước nói: "Năm giờ rưỡi tôi tới nhà hàng này, năm giờ bốn mươi lăm chọn món, năm giờ năm mươi nghe điện thoại ở cầu thang, sáu giờ lại tới đại sảnh, sáu giờ mười bắt đầu ăn cơm, tám giờ kết thúc. Xin hỏi mấy giờ Ứng tổng đến đây ăn cơm?"

Liên tiếp báo cáo đúng giờ khiến cho Ứng Dư cảm thấy buồn cười, đang chuẩn bị châm biếm vài câu, cô bỗng nhiên biến sắc, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt trở nên phức tạp.

"Không thể công khai mới là bí mật, Ứng tổng nói đúng không?" Ở trong lời nói phảng phất lời uy hϊếp, Dịch Trạc mỉm cười, khóe miệng nhếch lên đường cong nho nhỏ.

Ứng Dư không trả lời, con mắt sáng ngời dần dần tĩnh mịch.

...

"Tập phát sóng đầu tiên của chương trình có tỉ lệ người xem cao nhất trong cùng thời điểm, chuyện lớn đó."

"Sáng sớm cô đến không nhìn thấy sao? Từ sáng đã có không ít người vây tại cổng rồi."

Tiền Ngữ chạy đến trước cửa sổ xem xét, fan hâm mộ và phóng viên tụ lại thành một đống ở dưới lầu, chặn đứng cửa lại.

"Tại sao bọn họ biết được hôm nay Ứng Doãn tới công ty."

"Dựa vào paparazzi chứ sao." Triệu Tiểu Huệ nhất chuột, nói: "Cô quên hôm nay phải chụp ảnh tạp chí sao, còn là nhϊếp ảnh gia nổi tiếng Dịch Trạc ra tay. Nhiệt độ của tin tức này còn chưa tiên tán đâu. Tôi vừa nghe nói kịch bản đều chủ động tìm tới cửa, "Mặt rau trộn" đang chọn kịch bản đó."

Trình duyệt mở ra mười mấy cửa sổ, mỗi cái đều là tin tức liên quan đến Ứng Doãn, sáu phần mười đều là rêu rao tính cách thẳng thắn của cô ta đã tẩy trắng cho cô ta, ba phần là khái quát liên quan tới động tĩnh về bước tiếp theo của cô ta, một phần còn lại là tác phẩm trước đây lại bị xào lại. Không ít dân mạng nói Ứng Doãn đã có nhận thức mới, thậm chí có người vì cô ta làm video của fan hâm mộ về chương trình, dẫn tới một đám người nhấn like bình luận, chương trình và người cùng nhau nổi tiếng.

"Định vị của Ứng tổng quả nhiên trâu bò, lập tức đã có thể cứu vãn được hình tượng. Hiện tại chỉ còn tin tức chính diện." Tiền Ngữ xem các trang web lớn còn ghi chép lại.

"Đừng nói sớm như vậy." Triệu Tiểu Huệ ấn mở một website: "Cô xem, đây là cái quỷ quái gì."

Cửa sổ vừa mở đã hiện ra mấy bức ảnh chụp, tiêu đề là: "Ứng Doãn thân mật với bạn nam trong đêm khuya, bạn trai hư hư thực thực lộ ra ánh sáng."

Tâm tình sục sôi của Tiền Ngữ bỗng chốc biến mất không thấy đâu: "Còn tưởng rằng cô ta yên tĩnh, đây là với ai chứ."

"Tôi cũng rất muốn biết." Triệu Tiểu Huệ phóng đại ảnh chụp lên một chút, vẫn là một mảng mơ mơ hồ hồ: "Ảnh chụp không rõ ràng, chỉ chụp rõ cô ta thôi."

"Đúng là không thể ôm hi vọng quá lớn với cô ta. Tôi vất vất vả vả vạch kế hoạch cho cô ta, mà cô ta..."

"Suỵt."

Triệu Tiểu Huệ chớp mắt mãnh liệt, Tiền Ngữ nhanh chóng hiểu ý, hai người ăn ý ngồi xuống chỗ gõ phím.

Ứng Doãn xuất hiện tại khu làm việc, hai bên trái phải đều có một người, một bên đang báo cáo, một bên khác đang gọi điện thoại.

"Buổi chiều phải quay chương trình tuyên truyền, khoảng bốn giờ kết thúc. Năm giờ có một buổi trình diễn, đến sớm nửa tiếng, cần chụp ảnh ở bên ngoài sân, tạo hình đã chuẩn bị xong, lần này là ngồi hàng ghế đầu." Trợ lý Tiểu Vương lật ảnh chụp ào ào.