Chương 34

"Tối nay có thể..."

Ứng Dư ngắt lời nói: "Em đang muốn nói với anh chuyện của Ứng Doãn."

"Ứng Doãn?"" Bạc Thiếu Thừa dừng lại mấy giây, hỏi: ""Có chuyện gì?""

""Đến rồi nói sau."" Ứng Dư đột nhiên ý thức được mình quá lộng quyền, lại hỏi một cách khéo hiểu lòng người: ""Anh vừa nói buổi tối làm sao?""

""Không có gì, anh lùi lịch sớm."" Bạc Thiếu Thừa trả lời rất sảng khoái: ""Tầm mấy giờ?""

Đôi môi đỏ trong kính chiếu hậu mấp máy, âm thanh bình thản lại truyền đến đầu kia: ""Sáu giờ rưỡi, tầm sáu giờ em có thể qua đó.""

""Được, sáu giờ gặp.""

""Ừm.""

Ứng Dư ném tai nghe sang ghế lái phụ, đèn đỏ vừa mới chuyển sang màu xanh, cô giẫm chân ga chạy đi đầu tiên.

Hôm nay không tính là ánh sáng quá chói, cũng là thời tiết tốt để chụp hình.

...

Món ngon được dọn lần lượt lên bàn, tất cả đều là món ăn Ứng Dư thích, đương nhiên cũng là cô chọn, phần menu này cô đã nhớ rất kỹ.

"Trước tiên đừng nhúc nhích."" Ứng Dư ngăn cản Bạc Thiếu Thừa muốn động đũa, cầm điện thoại di động lên chụp đặc tả đồ ăn ngon, đáng tiếc chụp một tấm, pin đã hiện cảnh báo sắp hết pin. ""Hết pin rồi"".

Bạc Thiếu Thừa có chút ngoài ý muốn: ""Em cũng học trò này?""

""Tự nhiên muốn học theo trào lưu một chút, gần đây em đang tự hỏi có phải là do quá chú tâm công tác, thói quen đều bị ném đi. Nhìn các công nhân viên mỗi ngày đều chụp ảnh, trong lòng em lại rục rịch không yên."" Ứng Dư mất hứng càu nhàu, khiến cho Bạc Thiếu Thừa bị trêu đến cười khẽ một tiếng. Giao điện thoại cho nhân viên phục vụ đi sạc pin, Ứng Dư đưa tay về phía Bạc Thiếu Thừa: "Anh cho em mượn.""

Bàn tay mềm mại hướng về phía mình, Bạc Thiếu Thừa không hề động đậy, ý cười ấm áp càng sâu thêm, đôi mắt nhu hòa lại trở nên thâm sâu không nhìn thấy được.

Tay vẫn đưa về phía trước, Ứng Dư tỏ vẻ mất hứng nói: "Anh cũng hết pin sao?"" Người đàn ông đối diện không đáp lại, cô nhướng môi, nửa thật nửa giả nói: ""Hay là... Trên điện thoại di động có bí mật gì?""

Hai con mắt trong suốt không nháy mắt mà nhìn chằm chằm Bạc Thiếu Thừa, anh ta bỗng nhiên cười một tiếng, nói: ""Người hiểu biết đều biết được, không thể đặt bí mật ở nơi có thể chạm tay vào."" Lời này dường như giải thích lại như là chỉ điểm, ngụ ý cũng không rõ ràng. Điện thoại vừa đưa ra, Bạc Thiếu Thừa đón lấy ánh mắt của Ứng Dư, thẳng thắn nói: "Em và anh không có bí mật.""

Ứng Dư nhận lấy điện thoại, từ chối cho ý kiến mà chỉ cười cười. Nói không sai, cô không trông cậy vào việc từ một thứ gì đó trên điện thoại mà tìm được cái gì, mặc dù không nhìn thấu anh ta, nhưng ít ra vẫn hiểu rõ anh ta. Câu đằng sau có đúng hay không, bí mật chỉ đặt ở trong tình huống đối phương không biết gì, cho nên anh ta đối với cô mà nói có thể tính là không có bí mật.

Ánh sáng có tông màu ấm có thể tạo ra khung cảnh tốt nhất, một bàn đồ ăn cũng có thể toát ra mùi hương hấp dẫn giống như thật. Nhưng mà có đồ ăn hiện ra mặt là bộ dạng mỹ vị ngon miệng, khi bắt đầu ăn lại rất có thể sẽ khiến cho người ta thất vọng.

Mỗi món ăn lấy một tấm ảnh, Ứng Dư chỉnh sửa trên điện thoại, tốc độ đánh chữ rất nhanh. Cô đưa màn hình cho người đối diện xem, hài lòng nói: ""Nhìn xem, lần này đám nhân viên của em sẽ phát hiện ra, hóa ra cô chủ cũng là người biết hưởng thụ cuộc sống.""

Bạc Thiếu Thừa nhận lấy điện thoại lại nhìn một chút, trạng thái văn hay chữ đẹp cực kỳ giống với người trẻ tuổi hiện nay, chỉ thiếu tấm ảnh chụp tự sướиɠ. Anh ta cười tán thưởng nói: "Chụp rất đẹp, không thua tạp chí ẩm thực.""

""Quên là em xuất thân từ ngành học gì sao?"" Ứng Dư giả vờ không vui, nụ cười trên môi vẫn chưa hạ xuống.

""Nhưng mà anh có một vấn đề."" Ứng Dư làm ra bộ dạng rửa tai lắng nghe, Bạc Thiếu Thừa còn nói: ""Em đăng ở trên này chắc chắn sẽ có người nhìn thấy sao?"" Anh ta chỉ vào màn hình mấy lần, rồi bỏ điện thoại di động vào túi.

""Đúng là đã lâu không dùng rồi."" Ứng Dư cắt miếng lạp xưởng rồi bỏ vào trong miệng, nói: ""Nhưng mà người quan tâm thì vẫn còn ở đó."" Đặc biệt là người quan trọng nhất kia.

""Vậy là tốt rồi, anh sợ em tuyên truyền không đúng chỗ."" Bạc Thiếu Thừa bất ngờ nói ra một câu như vậy.

Ứng Dư dừng tay lại, nhìn về phía đối diện, vẻ mặt đẹp trai đang vui mừng kia, không nhìn ra cái gì. Cũng giống như vậy, Bạc Thiếu Thừa cũng đang nhìn về bên này, ánh mắt lại lướt qua thần sắc mà Ứng Dư chưa từng quen thuộc, giống như tìm tòi nghiên cứu mà lại không giống, cô không nói rõ được.

Phút chốc, Bạc Thiếu Thừa giống như giật mình, tự giễu: ""Bệnh nghề nghiệp phạm vào, bỏ qua nha.""

Bệnh nghề nghiệp? Ứng Dư ha ha hai tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Bữa tối xem như chính thức bắt đầu, hai người nói chuyện phần lớn là về công việc, Ứng Dư hỏi tượng trung về động tĩnh của Bạc Thiếu Thừa, đều bị Bạc Thiếu Thừa dùng vài câu dẫn đi. Ứng Dư không hỏi sâu, trong lòng có quỷ tất nhiên là sẽ không nói.

Bạc Thiếu Thừa gắp thức ăn, thuận miệng hỏi: ""Ứng Doãn đã xảy ra chuyện gì?""

""Anh không đề cập thì em cũng quên mất."" Ứng Dư để đũa xuống, uống ngụm nước rồi nói: ""Anh nhất định đã nghe qua scandal mấy ngày nay chứ?""

""Ứng Doãn?""

Ứng Dư gật đầu: ""Ban đầu là bên phía Tấn Triều thả tin trước, giám đốc kỹ thuật của bộ phận vận hành của bọn họ là kẻ thù không đội trời chung với em, chính là người đó, anh chắc chắn có ấn tượng hơn ai hết.""