Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh May Mắn Gặp Được Anh

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ứng Dư lại ấn mở một website, là tuyên bố do Lưu Thành phát biểu. Lưu Thành quát đám paparazzi biến không thành cóc và cũng chứng minh cho Ứng Doãn, nói mỗi khi Ứng Doãn gặp mặt với đạo diễn thì đều có anh ta ở đó, ảnh chụp không phản ánh được tình huống thật, nếu như tiếp tục ác ý hãm hại thì sẽ dùng hình thức pháp luật để giải quyết. Lướt xuống dưới website, Ứng Dư nhìn đám bình luận, người ủng hộ đều là fan ruột của Ứng Doãn, cũng có lời phát biểu của một vài anti fan và người trung lập, tổng thể mà nói thì cũng không nhiều.

Quá trình tẩy trắng cũng đã hoàn thành, đoán chừng bên kia cũng đã hòa hảo rồi. Ứng Dư mở bảng biểu trên máy vi tính, xóa bỏ thêm một ký hiệu kỳ quái, sau đó chuyển đến hòm thư chuẩn bị đánh chữ, đột nhiên máy tính tắt ngúm, đèn cũng tắt. Thư phòng ở tầng hai, đi đến phía phòng khách, bên cạnh còn có một cánh cửa sổ, có đèn đường chiếu vào, Ứng Dư cũng không đến mức khẩn trương.

Ở chỗ này bốn năm năm, chưa từng xảy ra loại tình huống này, Ứng Dư lại gọi điện thoại cho bên bất động sản, không ai tiếp máy. Lại nói một tháng nay cô đã gọi điện thoại bên bất động sản nhiều lần, tuần trước khiếu nại tạp âm ở nhà đối diện, ba hôm trước khiếu nại nhà đối diện ném rác lung tung, chuyện hôm qua thì cô càng không muốn nhắc tới, ở cửa vậy mà xuất hiện mấy miếng keo màu trắng sữa, suýt chút nữa gót giày của cô đã dính xuống đó.

Từ khi nhà đối diện có người thì lập tức không còn yên tĩnh nữa, Ứng Dư chắc rằng chín mươi phần trăm lại là do nhà đối diện làm ra, mười phần trăm còn lại kia cũng là anh gián tiếp tạo thành, trong lúc nghĩ ngợi, bỗng nhiên có người gõ cửa. Cô bưng cốc sữa bò ung dung uống, không có ý định đi mở cửa. Nhưng mà buổi tối đen như mực, cửa bị gõ cộc cộc, nghe thật là phiền lòng.

Dịch Trạc một tay cầm đèn pin lúc ẩn lúc hiện trong hành lang, một tay càng không ngừng gõ. Anh rất có kiên nhẫn, gõ rất có tiết tấu, đến mức khi mở cửa còn duy trì động tác, bay thẳng đến trước người mở cửa.

Ứng Dư đập cánh tay đang đánh tới, giọng nói lạnh lùng: "Anh đang làm gì vậy?"

Mu bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, Dịch Trạc hít một hơi lạnh, ngượng ngùng cười: "Không làm gì cả."

Ở trong căn phòng tối đen càng trở nên yên tĩnh, Ứng Dư không nói lời nào cũng không có động tác gì, bầu không khí đông cứng lại, từ đầu cũng không nóng hơn bao nhiêu.

Dù cho tối đen, Dịch Trạc cũng rõ ràng cảm nhận được một ánh mắt không tin tưởng đang nhìn mình căm ghét, anh không đành lòng đối mặt, tỏ vẻ đau khổ nói: "Tôi cũng không muốn, chỉ mở vài đồ điện đã như vậy, còn là chung cư cao cấp nữa, giả dối!"

"Ở khu chung cư cao cấp dùng diện cũng phải chú ý, anh làm như mình đang ở nhà máy điện sao?" Ứng Dư không nể mặt mũi anh, tỏ vẻ phản cảm.

Dịch Trạc sớm đã miễn dịch với kiểu trào phúng của Ứng Dư, trực tiếp cãi lại: "Vậy thì phải làm sao? Điện thoại của bất động sản lại gọi không được."

Ứng Dư lập tức cứng rắn trả lời: "Gọi không được thì anh gõ cửa nhà tôi làm gì, tôi cũng không phải là công nhân điện."

"Buổi tối cô ăn lẩu sao?" Dịch Trạc nói một câu không liên quan, hỏi vô cùng chăm chú. Ứng Dư không hiểu, anh nói tiếp: "Là lẩu cay tê sao? Mới nói đã cay sặc như vậy."

"..."

Ứng Dư cảm thấy mở cửa chính là một sai lầm nghiêm trọng, nghe tiếng cộc cộc gõ cửa còn dễ nghe hơn cả lời anh nói. Lui người về sau, đóng cửa lại.

"Đợt chút!" Dịch Trạc đưa tay ra, bịch một tiếng, trong lòng bàn tay lại truyền đến một trận đau đớn, tê tê không chịu nổi. Đυ.ng đến Ứng Dư, anh cũng không còn biết hai chữ "hình tượng" viết như thế nào nữa, vung tay mạnh mẽ nói: "Có thể nghe tôi nói hết lời trước được không."

Người trong phòng không tiếp lời, mà cũng thật sự không làm động tác tiếp theo. Dịch Trạc lớn tiếng nói: "Tôi không tìm được cầu dao tổng, có phải là ở nhà cô không?" Anh thuận thế nhìn vào trong nhà một chút.

Ứng Dư nghiêng người cản lại, cô mang dép, chiều cao chênh lệch với Dịch Trạc cũng không chỉ là một cái đầu, không thể cản được cái gì, nhưng thứ cô mang chính là khí thế, dù sao cũng không thể để cho anh vào cửa.

Dịch Trạc mắt nhìn thấy không có hi vọng, thở dài nói: "Không còn cách nào, chờ ngày mai để bên bất động sản giải quyết đi."

Ngày mai? Ứng Dư nhíu mày, không lẽ là phải ngủ một đêm dưới tình trạng không có cảnh báo phòng trộm sao. Cô gọi lại người đang chuẩn bị đi: "Đưa đèn pin cho tôi."

Dịch Trạc quay người lại mà không phản ứng gì, Ứng Dư giật lấy đèn pin ở trong tay anh, đi trở về phòng lấy ra một hộp công cụ nhỏ, lại đi đến cửa lớn, kéo ghế ra giẫm lên rồi nhìn cầu dao tổng. Thực sự thì phòng này cũng là, chỉ làm một cái cầu dao tổng, lại còn ở chỗ Ứng Dư, lúc trước cô chỉ coi trọng cấu tạo nhà nên mới chọn, không để ý chi tiết này.

Không ai ngăn cản, Dịch Trạc đi vào nhà. Anh nhìn qua một vòng, mang vẻ hâm mộ nói: "Hóa ra một nửa khác có cấu tạo như thế này, tốt hơn nhiều so với bên phía của tôi." Ánh sáng quá mờ ảo, anh không nhìn được cụ thể, có điều bức tường pha lê lớn phản chiếu ánh sáng của mặt trăng tại phòng khách đặc biệt đáng chú ý, anh lại đi về phía trước hai bước, nhẹ giọng nghi ngờ: "Không có rèm cửa sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »