Chương 38

Ứng Dư không nghe thấy anh nói thầm, trả lại đèn pin: "Cầm cho tôi."

Dịch Trạc còn đang quan sát cách bài trí trong phòng, đầu không ngoảnh lại đón lấy, đúng lúc sờ trúng cổ tay mảnh khảnh, còn giật giật.

"Này!" Ứng Dư nổi nóng, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống, lập tức làm rơi đèn pin.

Đèn pin đập trên sàn nhà tạo ra thanh âm rất lớn, rồi lăn ra xa một mét, Dịch Trạc đứng nguyên tại chỗ một lát mới nhặt lên, khoát tay lắc đến trước mặt Ứng Dư, làm bừng sáng một khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lại "Tức giận bừng bừng", tay anh dừng lại, ánh đèn đột ngột chuyển tiếp chiếu vào trên thùng dụng cụ.

"Công cụ rất đầy đủ, cái gì cũng không thiếu nha. À, còn có bóng đèn, cô còn biết đổi những thứ này sao?" Dịch Trạc lại dùng giọng điệu không đứng đắn của anh kéo đông kéo tây, đã quên Ứng Dư bảo anh làm gì.

Gân xanh trên trán đã hiện ra, Ứng Dư cố nhịn điểm trắng lúc ẩn lúc hiện trước mặt, sâu kín nói: "Tôi bảo anh chiếu lên đây, không phải là nhìn xuống dưới."

Người đang nói giọng bất chính cuối cùng cũng tỉnh ngộ, không nói tiếng nào giơ ánh đèn trở về, lần này đã chiếu đúng chỗ, nếu như anh lại chiếu lên trên mặt Ứng Dư, đoán chừng không chỉ đơn giản là tìm bên bất động sản, mà xe cảnh sát cũng có thể tới rồi. Ứng Dư hừ một tiếng lại quay đầu kiểm tra, cầu chí chưa cháy, là đứt cầu dao, cô đẩy cầu dao trở lại, đèn lập tức phát sáng.

Ứng Dư đóng cầu dao lại rồi đi dịch sang bên cạnh, muốn nhảy xuống, kết quả giẫm trúng phần góc, ghế lập tức lung lay, mắt nhìn thấy sắp nghiêng qua một bên. Dịch Trạc bước tới nửa bước, duỗi tay ra, người lập tức vững vàng rơi vào trong ngực anh, ôm người ngã xuống.

Điều bất ngờ đến quá đột ngột, Ứng Dư sửng sốt, tay của cô khoác lên vai rộng, đối mặt với gương mặt đẹp trai phóng đại, còn nhìn thấy bên trong con ngươi đen bóng lướt qua vài tia ánh sáng.

Không thể không thừa nhận, cảnh tượng hai người tựa sát vào nhau rất đẹp, đáng tiếc thời gian không dài, Ứng Dư vừa xuống đất đã lập tức đẩy người ra.

Dịch Trạc lùi lại một bước, hiếm có lúc không vui vẻ, nhíu mày nói: "Tôi giúp cô đó, mà cô đối xử với tôi như vậy sao?" Ứng Dư không lên tiếng, mắt anh chợt biến chuyển, trêu chọc: "Nghe nói từ nhỏ cô đã lớn lên ở nước ngoài, cho dù không phóng khoáng, thì cũng không cần bảo thủ như vậy chứ?"

"Bảo thủ hay không thì phải xem là với người nào." Ứng Dư lạnh nhạt trả lời một câu, xoay người cầm thùng dụng cụ, trên đỉnh đầu cũng không bay tới câu trả lời. Trong khoảng thời gian chung sống với hàng xóm, cô cảm thấy cần phải nói rõ ràng một chút. Cất kỹ thùng dụng cụ xong, cô quay đầu nói: "Không phải là anh cũng lớn lên ở nước ngoài sao? Không biết ở nước ngoài, việc quấy rầy là hành vi không được coi trọng sao? Người trong nước càng phải nghiên cứu chữ lễ nghĩa, hiểu không? Sau này đừng để ý đến người khác, được không?"

Liên tiếp những câu hỏi được ném tới có vẻ như đã khiến Dịch Trạc mơ hồ, khuôn mặt đẹp trai xen lẫn chút bất cần có những biểu cảm bất định, con mắt cũng trở nên sâu hơn, anh chỉ trả lời: ""Hiểu.""

Một chữ hiểu khiến cho Ứng Dư hơi ngạc nhiên, thật lạ thường, con người này còn có lúc nghe lời.

"Hiểu rồi thì trở về đi, còn đứng ở chỗ này làm gì."

Nếu như nói vừa rồi là thần sắc bất định, thì giờ phút này Dịch Trạc lại mang vẻ lạnh lùng bất cần, anh nhìn chằm chằm Ứng Dư nửa giây, rồi quay người trở về nhà.

""Bị điện giật sao? Điên điên khùng khùng."" Ứng Dư xùy một tiếng, đóng cửa lại.

...

Ầm! Ba! Răng rắc răng rắc! Xì xì xì xì xì...

Ứng Dư bỗng nhiên xoay người ngồi xuống, đi xuống giường giẫm lên dép lê mà bước nhanh tới cửa. Cửa đột nhiên mở ra một chút, cô lập tức quát lớn: "Anh được đấy, chơi ở nhà còn chưa xong, còn chạy ra bên ngoài làm. Cái tòa này không phải chỉ có một mình anh! Hôm qua anh xem như tôi nói cho có sao!""

Bị đánh thức tuyệt đối không phải là lần đầu tiên, nếu như trong ngày làm việc thì Ứng Dư cũng nhịn, tạm thời cho là chuông báo thức, ai bảo người này da mặt dày đến độ không ai bì kịp, bên bất động sản tìm đến mấy lần vẫn làm như không có gì. Nhưng mà bị giày vò vào cuối tuần thì cô không thể nhịn được, chưa đến bảy giờ đã có tạp âm không ngừng vang lên, cô lật qua lật lại ở trên giường nửa tiếng, cuối cùng cũng bùng lửa giận. Cái tên này buổi tối hôm qua còn lỗ mãng nói hiểu rồi, sáng sớm nay đã khôi phục lại nguyên trạng, biết hiểu cái gì đây!

Dịch Trạc đang cưa gỗ chậm rãi ngẩng đầu lên, tóc dài tán loạn, đối mặt với vẻ mặt hung ác của Ứng Dư, anh không nhanh không chậm lắc nhẹ đống mùn cưa trên người mình, có vẻ thưởng thức bình phẩm nói: "Cách ăn mặc của Ứng tổng ngày càng giống muốn ăn thịt người ở giữa khói lửa rồi, tôi thấy rất tốt.""

Người trước mắt lại lộ nụ cười xấu xa, Ứng Dư lại bực bội thêm, cô nghĩ không ra, đi đến đâu có thể gặp được người như vậy, chứ, ở đời trước đến thấy cũng chưa thấy được.

Dịch Trạc không nghe thấy lời phản kích thì thấy không quen, chỉ sợ chưa loạn mà bồi thêm một câu: ""Bình thường cô đều là giả vờ sao? Vẫn là bộ dạng này nhìn chân thực nhất."" Trước đó đã phóng ra cả mấy câu rắm thối rồi, phá vỡ triệt để hình tượng của anh đối với Ứng Dư, câu nói này vẫn là không nên nói nữa, anh sợ sẽ nhận phải hậu quả còn nguy hiểm hơn.