Chương 45

Dương Phái đưa mắt nhìn đám người, nhìn chằm chằm vào dáng người tuyệt vời kia, cười nói: ""Tôi thấy hai người đi thảm đỏ rồi, thật sự không thể nào xứng đôi hơn được nữa.""

Ứng Dư muốn trả lời, bỗng một đám phóng viên chen chúc đi lên, trăm miệng một lời: ""Ứng tổng, cô và Bạc tổng của Tinh Dạ là quan hệ yêu đương sao?""

Gặp phải đột kích bất ngờ, Ứng Dư chỉ cười, không nói lời nào.

Dương Phái trả lời giúp: ""Làm phóng viên mà còn không có tài quan sát sao?""

Một người trong số đó nhỏ giọng thì thầm một câu: ""Vậy xem ra là đúng thật rồi."" Mấy người đằng sau nghe thấy thì bắt đầu thảo luận.

Đối mặt với nghi ngờ, Ứng Dư mở miệng nói: ""Mọi người chú ý đến tôi như vậy, không phải là lãng phí tài nguyên tốt đẹp ở hiện trường sao?""

Ở đây có một nửa là nghệ sĩ, chuyện xấu, tình cảm lưu luyến, kết hôn sinh con... Có rất nhiều chủ đề, phóng viên níu lấy không buông một tổng giám đốc không mấy xuất đầu lộ diện, thật sự là có chút lãng phí tài nguyên.

Có một phóng viên hỏi: ""Ứng tổng một trong những doanh nhân độc thân hoàng kim, còn là Cẩm Dư..."" Cô ta im lặng, suýt chút nữa nói ra lời không nên nói, cười cười nói tiếp: ""Sao lại là lãng phí tài nguyên chứ.""

""Doanh nhân độc thân hoàng kim?"" Dương Phái bắt lấy từ mấu chốt, ai thán một câu: ""Thật sự là khiến người độc thân chân chính như tôi làm sao chịu nổi được đây.""

Đám phóng viên đều là động vật họ mèo, một chút mùi tanh bay ra, bọn họ đều có thể tìm hiểu được nguồn gốc, nghe Dương Phái nói vậy thì lập tức hiểu ý, đã soạn xong bản thảo về tiêu đề và nội dung ở trong lòng.

Một bàn phía trước có người rời ghế, Ứng Dư vừa hay nhìn thấy, trêu ghẹo nói: ""À, Vũ tổng tập đoàn Hải Khoát cũng ở đây. Chất lượng năm nay tương đối cao nha.""

Dương Phái nhìn sang cũng rất bất ngờ: ""Anh ta lúc đầu nói có việc, sao lại tới đây?""

Đám phóng viên nghe vậy thì hai mắt bừng sáng, Vũ tổng tập đoàn Hải Khoát bị tung tin đồn là cha đẻ đứa con của ca hậu Lâm Bội Du, tin tức không đào không được, bọn họ lập tức nhanh chóng rời đi.

Ứng Dư thành công dời người đi, ngoái nhìn thì đối đầu với một khuôn mặt du côn, cô quyên cửa bên này hướng thẳng đến bàn của người đàn bà thép, thật là sai lầm. Dương Phái kịp thời đặt câu hỏi, dời lực chú ý của cô đi.

""Không phải nói sẽ công khai sao, khiến tôi đợi hằng ngày đó. Bọn họ hỏi, chị nói luôn không phải là được rồi sao?""

""Công khai không phải là chuyện riêng, phải tôn trọng ý kiến của anh ấy."" Ứng Dư hạ thấp giọng nói, có ý riêng.

Dương Phái kinh ngạc: ""Anh ta không đồng ý công khai sao?""

Ứng Dư hạ mắt không nói gì, suy ngẫm một chút rồi nói tiếp: ""Tôi về chỗ trước, hôm nào cùng nhau ăn cơm đi.""

Dương Phái đồng ý, đưa mặt nhìn người lẳng lặng rời đi, trong lòng có chút bất bình.

Cùng lúc đó, bên trong một khách sạn cách phim trường vài mét, Ứng Doãn chần chừ đứng ở cửa phòng, cô ta nhìn hai bên một chút, tính cảnh giác rất cao, xác định không có người mới mở cửa.

Trong phòng rất yên tĩnh, rèm cửa đã kéo lên, trên bàn trà bày biện rượu đỏ và nến, còn có một bó hoa hồng lớn điểm xuyết trân châu, vô cùng lãng mạn.

Màu hồng là màu Ứng Doãn thích nhất, trân châu là đồ trang sức mà cô ta đam mê, cô ta nhìn thấy tự khắc sẽ vui vẻ, bưng lên ngửi một cái, trong lòng giống như đã được ngâm vào mật hoa, mơ hồ chờ mong lại mang một chút khẩn trương. Trên bàn còn có một hộp vải nhung, Ứng Doãn mở ra nhìn một chút, là một sợi dây chuyền đính đá cầu vồng, nhãn hiệu và kiểu dáng cô ta rất quen thuộc, đặc biệt là thiết kế mang ý nghĩa chung thủy không đổi đã thu hút cô ta, vào đêm thất tịch đó cô ta đã muốn mua, nhưng lại bị người khác nhanh chân đến trước, vì thế mà còn làm loạn lên, không ngờ...

Khóe miệng kiềm chế không nhếch lên thật cao, Ứng Doãn rời bước đi vào phòng ngủ tìm người, hương hoa nhài nhàn nhạt từ bên trong bay ra, cô ta không khỏi thả chậm bước chân, người cũng buông lỏng xuống, tấm thảm nhung ngắn giống như biến thành sợi bông, đạp lên mềm nhũn. Phòng ngủ vẫn không có ai, trên giường có áo khoác ngoài mà Ứng Doãn quen thuộc được gấp lại, phòng tắm truyền đến tiếng nước, nét ửng đỏ xuất hiện trên gương mặt cô ta.

Ứng Doãn mới trải qua chuyện không lâu, tâm lý lo lắng vẫn xuất hiện, cô ta quay người cầm rượu vang vào phòng ngủ uống một chút, đôi má ửng đỏ không giảm mà càng đậm hơn. Phòng tắm còn đang ào ào tiếng nước chảy, Ứng Doãn lại khẩn trương đến say rượu, dần dần mơ hồ, té ngửa lên trên giường. Ráng chống đỡ mí mắt nặng nề, Ứng Doãn còn đang suy nghĩ chai rượu này có từ năm nào, mà tác dụng lại tới nhanh như vậy, nhưng mà cô ta chưa nghĩ được bao lâu, đã ngủ mất.

Mọi chuyện luôn có tính hai mặt, mọi người chỉ luôn chú ý tới mặt chỉn chu, còn mặt u ám thường bị xem nhẹ. Ví dụ như tiệc tối từ thiện hào nhoáng đã ẩn giấu đi mạng lưới quan hệ phức tạp, lại giống như đóa hoa nhỏ thanh thuần nhỏ bé - Hoa nhài, cũng có một mặt khiến cho người ta ý loạn tình mê.

Ứng Dư nhận điện thoại, đi ra khỏi sảnh yến hội để tìm người, đi ra mấy chục mét mới nhìn thấy Bạc Thiếu Thừa, cô không lập tức qua đó, mà nhìn anh ta một hồi.

Người vẫn giống như vậy, thanh thản hơn trong đại sảnh nhiều, anh ta một tay đút vào túi quần tây tựa vào xe, ánh đèn mờ mờ ảo ảo khiến thân hình trở nên thon dài hơn, vẻ nho nhã bên ngoài lại có thêm chút lười biếng. Đối với loại hình tượng mà bất kỳ cô gái nào nhìn thấy cũng sẽ động lòng này, Ứng Dư chỉ muốn dùng hình ảnh người hóa chó để hình dung. Trong ba tiếng tiệc tối, anh ta đi chào hỏi đến không thấy bóng người, tan cuộc vẫn đi gọi điện thoại nói chuyện, người bạn gái chính quy như cô đáng xấu hổ đến nhường nào chứ.