Chương 47

""Anh có thể sửa đổi cái bệnh túm người này của anh không hả!"" Ứng Dư túm váy còn phải chú ý dưới chân, vô cùng khó chịu.

""Chờ cô nghĩ kỹ thì xe cũng đi mất rồi."" Xe taxi vừa dừng lại, Dịch Trạc mở cửa nhét người vào, khi đóng cửa anh còn nắm chặt cánh tay của Ứng Dư, khuỷu tay nhỏ yếu không chịu nổi một cái nắm, anh nhíu mày nói: ""Câu "Người không có nổi bốn lạng thịt" nói cô sao?"" Không trách anh nói vậy, tay của anh vòng qua khuỷu tay của Ứng Dư còn dư lại, cũng không biết là do tay anh quá lớn, hay là Ứng Dư quá gầy.

Ứng Dư kéo tay lại, di chuyển vào bên trong cùng nhất, một câu cũng không muốn mở miệng, tài xế hỏi địa chỉ, cô giả làm người gỗ. Dịch Trạc báo địa chỉ lại dặn dò tài xế đi đường vòng trở về, xe vừa mới khởi động, mùi thuốc súng dần phai nhạt.

Đường về nhà vốn không xa, nhưng đường vòng thì xa. Trong xe không có một người nói chuyện, mỗi người nhìn xem cảnh đường phố không ngừng chuyển đổi.

Đường đi được một nửa, Ứng Dư đột nhiên lên tiếng: "Tôi nói này."" Cô quay đầu hỏi: ""Trước kia chúng ta từng gặp nhau ở đâu?""

Xe taxi rời khỏi khu phồn hoa, một chiếc đèn đường cuối cùng vụt sáng đi qua, cửa sổ xe phản chiếu một nụ cười cực nhẹ nhưng rất vui vẻ, Dịch Trạc hỏi lại: ""Ứng tổng nói xem?""

""Để cho tôi nói đương nhiên là không có."" Ứng Dư nói giọng khẳng định, cong vành môi, nhanh chóng chối bỏ trách nhiệm.

Dịch Trạc lại dời mắt ra ngoài cửa sổ, bình thản đáp: ""Cô nói không có thì là không có.""

Ứng Dư càng không hiểu rõ: ""Nếu như đã là chưa từng gặp, vậy mà anh suốt ngày kiếm chuyện chơi, thấy tôi không vừa mắt sao?""

""Ứng tổng đang nói về bức tranh thêu kia sao?"" Dịch Trạc đối mặt với cửa kính, nói: ""Không phải đã lấy được vào trong tay sao, cần gì phải để ý chi tiết.""

""Thừa nhận rồi?""

Dịch Trạc quay đầu trở lại, khó hiểu nói: ""Thừa nhận cái gì?""

Ứng Dư đáp lại lời anh: ""Không phải anh cố ý đấy chứ?""

""Đúng"" Dịch Trạc thẳng thắn đáp lại, không có phút giây do dự. Anh giống như là cố ý kiếm chuyện chơi, nhưng ánh mắt lại vô cùng thanh tịnh, tiếc là trong xe quá mờ ảo không nhìn thấy rõ.

Chuyện mặt dày mày dạn này thật sự khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, mặt dày công khai thừa nhận còn khiến người ta thấy bực bội hơn cả ỷ lại không sợ gì, Ứng Dư thật sự không biết tính nhẫn nại của mình lấy từ đâu mà có thể chịu đựng anh thời gian dài như vậy, nên tới lúc tính sổ rồi. Cô nghiêng người ngồi, lưng hướng về phía cửa sổ, bởi vì động tác vặn vẹo quá lớn, lễ phục có chút biến dạng, bất chợt bị một bàn tay giữ lấy bả vai chỉnh ngay ngắn lại.

Bị người ta mạnh mẽ ấn một cái, Ứng Dư cuối cùng cũng bùng lửa giận: ""Anh làm cái gì vậy?!""

Dịch Trạc không chút hoang mang đáp lại: ""Mặc cái bộ này thì có phải là càng nên chú ý tướng ngồi không hả?

Được rồi, chế giễu cách ăn mặc xong lại chế giễu tư thế ngồi, lửa giận trong lòng Ứng Dư bùng cháy, cô không phải loại người để mặc cho người khác định đoạt, lập tức đẩy tay trên vai phản kích lại, ai ngờ tài xế đột nhiên phanh lại, cô lập tức bổ nhào vào trong ngực Dịch Trạc, toàn bộ phần lưng đều lộ ra phía trước.

Dịch Trạc không ngờ mọi chuyện sẽ đến như vậy, mơ hồ một giây rồi lập tức trấn định lại, đưa tay bảo vệ chiếc lưng trần, anh lại áp vào bên tai Ứng Dư, nhẹ nhàng bật hơi: ""Tôi không ngại ôm ấp yêu thương với Ứng tổng, chỉ là bộ quần áo này không quá phù hợp với cái tư thế hiện giờ.""

Bên tai vừa ngứa lại vừa nóng, Ứng Dư né tránh muốn quay đi, nhưng mà không tìm được chỗ tránh thoát, cô thật sự giống như đang ôm ấp, khoảng cách gần đến mức môi sắp áp đến trên cổ người ta, trong mũi còn quanh quẩn hương thơm của cam quýt. Tình huống này, Ứng Dư càng tích thêm lửa giận, dùng sức đẩy một cái, không những không ngồi trở lại được, ngược lại còn bị giam cầm chặt hơn.

""Buông..."" Ứng Dư bỗng dưng ngừng động tác lại, cô thấy Dịch Trạc đang theo dõi phía trước, trong mắt hình như có ý cảnh cáo.

Ứng Dư quay đầu vừa hay đối mặt với ánh mắt tránh né của người ngồi phía trên, lần này cô biết tại sao lại vừa hãm phanh. Hóa ra là tài xế vội vàng nhìn trộm, suýt nữa vượt đèn đỏ.

Nói cho cùng vẫn là quyết định ngồi xe taxi không đáng tin, Ứng Dư trừng mắt lại, muốn nổi điên, Dịch Trạc còn đang quan sát tài xế, vẻ mặt kia giống như vật riêng tư bị ngấp nghé, có chút không vui. Nhìn vẻ mặt còn không vui hơn cả mình, Ứng Dư không biết tại sao, cũng không còn tức giận nữa.

Đèn đỏ thoáng qua một cái, tài xế thành thành thật thật lái xe, không dám tiếp tục nhìn về phía sau. Dịch Trạc quan sát xong, cúi đầu đối diện với đôi mắt hơi hoang mang, cùng người trong lòng giật mình một cái, Lúc này xe đã lái vào một cái đường hầm, ánh đèn vụt sáng lướt qua, có thể nhìn thấy rõ ràng mặt mũi của đối phương, lại cảm thấy mơ hồ.

Dịch Trạc kỳ quái chớp mắt, cười lên một cách vô duyên vô cớ, không mang chút vẻ khinh bạc, trong mắt giống như có một tầng sương mù thật mỏng che phủ, khiến anh càng trở nên không chân thực. Ứng Dư cũng không nói lời ác độc, cô lẳng lặng nhìn chăm chú, trong lòng đột nhiên có ý muốn xé bỏ lớp da mặt bất cần đời này.

Ra khỏi đường hầm, Ứng Dư mượn tia sáng ảm đạm để ngồi xuống lại, tay sau lưng trượt từ vai xuống eo, cảm giác vết chai tay vô cùng thô ráp lướt qua phần da lưng non mịn chạm đến thần kinh, cô né tránh theo bản năng, kề sát vào một bên cửa xe, giữa hai người lập tức trống ra một vị trí đủ một người ngồi.