Chương 9

"Không đa sầu đa cảm không có nghĩa là không thèm để ý." Bạc Thiếu Thừa vén một sợi tóc mỏng, trong mắt chứa đầy vẻ dịu dàng, nói: "Chính là bởi vì hiểu rõ nên mới hiểu được suy nghĩ của em."

Ứng Dư cười nhưng không nói.

Cái anh hiểu được cũng chỉ là phán đoán mà tự cho là đúng, giống như tôi ngay lúc đó cũng như thế.

Khi Ứng Dư buông tay ra, cổ tay chợt bị nắm lại, trên da lướt qua một đồ vật lành lạnh, cô cúi đầu nhìn thấy một chiếc vòng tay ngọc, kích cỡ của chiếc vòng vừa vặn với cổ tay của cô, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng nhu hòa khiến cho cánh tay của cô càng thêm trắng nõn. Cô quơ cổ tay lên hỏi.

"Quà tặng." Bạc Thiếu Thừa cầm cổ tay Ứng Dư lên, rất hài lòng.

"Tại sao lại tặng cho em thứ này?"

"Khi nhìn thấy nó cảm thấy rất thích hợp với em." Bạc Thiếu Thừa đưa lên trán Ứng Dư một nụ hôn, liếc qua bức tường pha lê ở phòng khách, cười nhẹ nói: "Anh chờ mang đến ngày được làm khách. Trước khi ngủ đừng quên kéo rèm cửa, ngủ ngon."

Kéo rèm cửa là thói quen kiếp trước của Ứng Dư, cô thích ở trong không gian kín hoàn toàn hưởng thụ niềm vui thú của việc độc thân, Bạc Thiếu Thừa thường xuyên lấy thói quen dở hơi này để chế nhạo cô, xem như sự điều hòa giữa hai người bọn họ.

Trong nháy mắt Bạc Thiếu Thừa đã ngồi vào trong xe, Ứng Dư nở một nụ cười nhàn nhạt với anh ta, đưa mắt nhìn xe của anh ta chậm rãi đi xa. Cô lấy vòng tay xuống, tinh tế quan sát vòng tay ngọc, lạnh giọng nói: "Tôi không cần khách."

Vòng ngọc bị cho lên trên trong thùng rác mục nát tỏa ra mùi chua thối, ngón tay buông lỏng sẽ lập tức có thể khiến cho vòng tay có giá trị không nhỏ này chôn vùi vào trong đống đồ vật khiến người ta buồn nôn. Ứng Dư đứng một lúc lâu, cuối cùng nắm lấy chiếc vòng tay rồi đi vào nhà.

Trên hành lang có để một chiếc ghế sô pha cũ nát, nhìn ra trọng lượng không nhẹ, Ứng Dư nghiêng đầu nhìn cửa đối diện, hẳn là chưa từng mở qua. Nếu như có người chuyển đến thì bên phía bất động sản sẽ thông báo cho, vậy thì chiếc ghế sô pha này là rác sao? Cô cau mày gọi điện cho phía bất động sản, chỉ trong chốc lát bên phía bất động sản đã phái người tới mang chiếc ghế sô pha đi, còn xin lỗi vì sai sót, đó chắc chắn là rác thải.

Trong một tòa chung cư có giá trị bất động sản cao như vậy lại có đống rác lớn nằm ngang trước cửa nhà, đơn giản chính là buồn cười giống như Bạc Thiếu Thừa tối nay. Ứng Dư tự dưng cười hai tiếng, quay người trở về nhà.

...

Lại là một ngày đi làm, Ứng Dư tùy tiện ăn một chút cơm thừa ở trong tủ lạnh rồi đi ra cửa, kết quả người đứng lại trên hành lang không thể nào dời bước được.

Tối hôm qua bịch rác lớn được diệt trừ vẫn chưa qua được mấy tiếng, trong hành lang lại xuất hiện đủ các loại "Rác rưởi" ngã trái ngã phải, còn có hai cái giá ba chân ngã trên mặt đất chiếm hết đường đi, kỳ quái hơn chính là cửa đối diện "Mở ra".

Thật sự có người chuyển vào sao?

Ứng Dư chọn mấy chỗ có thể đặt chân được mà di chuyển về phía trước, khi đi ngang qua cửa đối diện thì nhìn nhìn, bên trong cũng rối tung lên, không thấy bóng người, cô chỉ nhìn một chút rồi đi khỏi hành lang, lái xe đi. Có thêm hàng xóm cô cũng không quan tâm, điều cô quan tâm là người hàng xóm này ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.

Vừa bước vào công ty Ứng Dư nhận được tin tức Ứng Doãn đồng ý tham gia chương trình truyền hình thực tế và hai bộ phim, không bao lâu nữa người đại diện Lưu Thành của Ứng Doãn cũng tới, anh ta biểu đạt ý của Ứng Doãn cho Ứng Dư biết, nói là tham gia cũng được, nhưng mà trong lúc nghỉ ngơi thì muốn được phân xe bảo mẫu và hai người trợ lý mới được. Loại yêu cầu nghỉ ngơi này ở chỗ Ứng Dư là không thể nào có được, Lưu Thành hiểu rất rõ, nhưng Ứng Doãn cực lực yêu cầu, nên anh ta chỉ có thể tranh thủ một chút.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Ứng Dư bác bỏ toàn bộ, cô đặc biệt nhấn mạnh tiêu chuẩn để Ứng Doãn đi ra ngoài, nhiều nhất cũng chỉ có thể bằng với những nghệ sĩ khác, không có khả năng ưu đãi thêm. Chương trình sắp quay, Ứng Dư không còn kiên nhẫn nữa, trực tiếp đưa ra lựa chọn - hoặc là lập tức chuẩn bị, không thì dừng hết mọi hoạt động.

Lưu Thành mặt mày ủ rũ mày chau, mang theo ý chỉ đi ra ngoài.

Trước đây những bộ phim truyền hình đều là Ứng Dư chọn cho, không phải đề tài nóng hiện tại thì chính là chế tác hoàn hảo, nhận được sự hưởng ứng của đông đảo khán giả, Ứng Doãn lập tức trở nên nổi tiếng. Điều này chứng minh ánh mắt của Ứng Dư rất độc đáo, lại thêm cô có được kinh nghiệm của người đại diện vàng, chọn chương trình và phim nhất định không sai. Lưu Thành buồn là không biết trấn an Ứng Doãn như thế nào, miễn để cho cô ta gây ra thêm cái hố gì nữa, hôm nay còn là sinh nhật của cô ta, anh ta lại càng buồn hơn. Con gái của chủ tịch thật khó chiều.

Sau khi Lưu Thành đi thì không có động tĩnh gì nữa, ngay cả điện thoại chất vấn cũng không có. Đại tiểu thư đột nhiên trở nên nghe lời khiến cho Ứng Dư không quá quen thuộc, có điều giữa trưa là buổi tiệc sinh nhật giữa Ứng Doãn và fan hâm mộ, Lưu Thành tốt xấu gì cũng là người đại diện lão luyện, biết cái gì là nặng nhẹ. Nghĩ đến đây, Ứng Dư gọi điện thoại cho Bạc Thiếu Thừa, để buổi chiều anh ta tới đón cô cùng đến Ứng gia, thuận đường đi mua món quà gì đó. Bạc Thiếu Thừa không nhiều lời, vui vẻ đồng ý rồi cúp điện thoại.