Chương 3.

Nơi Lăng Thuật làm việc đương nhiên là hộp đêm, anh nhớ trước đây Diệp Phong sẽ chế nhạo khi nhắc đến một nơi như vậy, nhưng bây giờ cậu lại thực sự đề cập đến nó. “Ông xã, thật hiếm khi đứa nhỏ cầu xin anh, nhanh lên, đã đến giờ anh phải đi làm rồi.” Trần Gia Vân dìu Lăng Thuật đi một bước. Lăng Thuật lấy chìa khóa xe máy lẩm bẩm với vẻ mặt không được tự nhiên:

"Phiền phức thật, đi thôi, đừng lề mà lề mề."

Gió dọc theo con đường đi mang theo mùi sữa tắm của Diệp Phong phả vào người, mùi đào ngọt ngào khiến Lăng Thuật cảm thấy có chút kỳ lạ, anh còn chưa hình dung ra khi cậu nói "Ba", Diệp Phong đã ôm chặt lấy lưng anh, eo anh khiến anh càng thêm không biết phải làm sao.

" Nhóc Con, ngươi ôm chặt như vậy làm gì?"

"Còn có chút sợ hãi......"

Thằng nhóc này hôm nay nhất định uống nhầm thuốc, Lăng Thuật dù nghĩ vậy nhưng vẫn chạy chậm lại. Đến cổng trường, Diệp Phong nhảy xuống xe máy đi về phía trường học, đi được hai bước thì quay lại, phát hiện Lăng Thuật vẫn đang ngồi trên xe máy nhìn mình.

Diệp Phong quyết định ra đòn trong lúc bàn ủi còn nóng, quay người chạy lại, ôm lấy Lăng Thuật.

"Ba, trong tương lai ba có thể chở con đi học mỗi ngày được không?"

“ Cậu sắp trở thành đứa trẻ lớn rồi sao?!” Lăng Thuật sau khi rống lên một câu xong, liếc mắt nhìn khóe miệng đang trầm xuống của Diệp Phong, tim đập loạn xạ,

“Buổi tối còn có thể …buổi khác lão tử không dậy nổi.”

“Cảm ơn ba!”

Diệp Phong kích động nói, sau đó ghé sát vào Lăng Thuật nói nhỏ bên tai,

“Ba, ba hút thuốc trông đẹp trai lắm”. Diệp Phong sau khi nói xong thì bỏ chạy, để lại Lăng Thuật ngồi trên xe máy ngẩn người.

Khi Lăng Thuật vừa đem Diệp Phong đưa đến nơi, anh nhìn bóng lưng của Diệp Phong, suy nghĩ về âm thanh của “Ba”, anh ta chỉ nghĩ: Đây là cảm giác làm cha sao?

Thời điểm chính tình thương của cha bạo phát, Diệp Phong cho anh gϊếŧ cái hồi mã thương, anh hiện tại không biết nên như thế nào đối mặt khi phản ứng sinh lý nổi lên, tình thương của cha biến chất đến cũng quá nhanh điểm đi……”

Mấy ngày sau, Lăng Thuật làm theo lời hắn nói, mỗi ngày đưa Diệp Phong đi học vào buổi tối, nhưng hắn dọc theo đường đi cũng không có nói chuyện với Diệp Phong, xoay người rời đi sau khi đưa người đến nơi.

Chẳng lẽ thế tấn công của cậu quá mạnh?

Diệp Phong lắc đầu, lập tức phản bác ý kiến của chính mình, câu nam nhân làm sao có thể không hung hăng, tranh thủ ngày mai nghỉ lễ, cậu sẽ càng thêm ra tay mạnh hơn đây.

Năm giờ sáng thứ bảy, đồng hồ báo thức của Diệp Phong vang lên, cậu vất vả đứng dậy đi xuống giường, đi tới phòng khách liền phát hiện phòng ngủ bên cạnh mở cửa trống rỗng.

Dường như không chỉ Lăng Thuật không có tan làm mà ngay cả Trần Gia Vân cũng không biết đã đi đâu.

Sau khi tắm rửa, Diệp Phong nhanh chóng lấy trong tủ ra một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean mặc vào, nhìn vào gương, quả thật rất tốt, tươi tắn sạch sẽ, thần thái trẻ trung tràn đầy.

Mọi thứ đã sẵn sàng, Diệp Phong xuống nhà và bắt taxi đến hộp đêm nơi Lăng Thuật đang làm việc.

“Anh Thuật, mấy ngày nay anh có chuyện gì vậy?”

Trong hộp đêm, Lăng Thuật và một vài thuộc hạ của anh ta một bên mặc áo khoác một bên bước ra ngoài.

Người đặt câu hỏi là người đầu tiên chơi với Lăng Thuật, anh ta đứng thứ năm ở nhà, và mọi người thường gọi anh ta là Lão Ngũ.

“ Cái gì làm sao? Lão tử rất tốt.” Lăng Thuật khoác áo khoác lên vai, cau mày châm một điếu thuốc.

Lão Ngũ nở một nụ cười bất đắt dĩ, và biểu hiện của những người anh em phía sau cũng tương tự như vậy.

“Anh Thuật, mấy ngày nay chị dâu em không ở nhà sao? Anh ngày đêm đều ở đây, thân thể anh có chịu nổi được không? Hôm qua Tiểu Lệ đã nói với chúng em rằng anh suýt chút nữa đã đánh chết cô ta.”

“Cho dù cô ta có nói nhiều như thế nào đi nữa, tao thực sự sẽ ȶᏂασ cô ta đến chết.” Lăng Thuật bây giờ rất khó chịu, “ Các ngươi hâm mộ là tốt rồi chăm chỉ luyện tập nhiều một chút, về sau ba phút giao đấu đυ.ng một đầu liền chết.”

Lão Ngũ là gay, thiếu gia của hộp đêm anh ta cũng làm qua, có lần mọi người cùng nhau chơi đùa trong một ghế lô , các vị thiếu gia phục vụ Lão Ngũ rất hăng hái, khiến Lão Ngũ hưng phấn, mới cắm vào ba phút đã bắn ra làm mọi người trong phòng đều cười rất lâu.

(* Thiếu gia:trai bao, tiểu thư: gái bao. )

“Này, Anh Thuật, đừng nhắc đến chuyện đó. Đó là một tai nạn. Mặc dù em không bất khả chiến bại như anh, nhưng em không phải giây đều bắn...”

Những người và sự vật ưa nhìn đều luôn được chú ý ngay từ lần đầu tiên. Ví dụ, ngay bây giờ, khi nhóm người bước ra khỏi cửa hộp đêm, ánh mắt của họ đều bị thu hút bởi cậu thiếu niên đứng bên kia đường.

Còn chưa tới sáu giờ, trên trời vừa ló ra một tia sáng, mái tóc mềm mại của Diệp Phong như được mạ một lớp vàng mỏng, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua khiến áo sơ mi trắng của hắn rung động, hình ảnh như vậy khiến người ra không dời được mắt.

Lăng Thuật ném tàn thuốc xuống đất dập mạnh xuống, trong nội tâm loạn cả một đoàn.

Sau khi đưa Diệp Phong đi học những ngày gần đây, trong lòng hắn lại cảm thấy có lửa giận, thân thể gầy yếu của thiếu niên đang bám vào lưng hắn, khiến hắn không tự chủ được mà cương cứng, đến nỗi chỉ có thể dùng mấy cái người phụ nữ trong hộp đêm ngồi trên khán đài trong để phóng hỏa.

Lăng Thuật tự cho mình là trai thẳng, từ trước đến nay đều có một vị thiếu gia ở đây tán tỉnh hắn, nhưng chỉ cần hắn nghĩ tới làm chuyện đó với nam nhân, hắn liền cảm thấy chán ghét.