Chương 8.Cảnh báo ghen tuông của ai đó

“Chúc mừng người trọng sinh! Hoàn thành công lược đã hoàn thành 99%!”

Lần này Tiểu Phàm cũng mang đến hiệu ứng tiếng pháo hoa, nghe rất vui tai, có lẽ là vì nó rất hài lòng với cuộc ân ái giữa Lăng Thuật và Diệp Phong.

“Tại sao lại là 99%?” Diệp Phong nghĩ đến cũng là 100%, cậu buồn bực khi sắp chia tay, bây giờ nghe nói là 99, trong lòng cảm thấy có chút may mắn.

“Đạt được 100% cũng không đơn giản, nhưng chỉ cần hoàn thành công lược đạt tới 99%, người trọng sinh có thể lựa chọn ở lại thế giới này đạt tới 100%, hay là đi sang thế giới tiếp theo.”

“Ta lựa chọn ở lại đây tiếp tục công lược.” Diệp Phong đưa ra quyết định không chút suy nghĩ.

“Chậc chậc chậc,” ngữ khí của Tiểu Phàm trở nên bát quái “Tôi đã nhìn thấy cuộc sống của cậu trước khi trọng sinh, và cậu là một tên cặn bã. Làm sao cậu có thể xúc động được như vậy?”

Diệp Phong như là một con thỏ bị kinh hãi, vội vàng phủ nhận: “Là ai xúc động?!”

“Không nên mạnh miệng a, ta có thể nghe được ngươi nghĩ như thế nào, ngươi không thể gạt được ta.”

Diệp Phong không nói, cậu không biết tình cảm của mình dành cho Lăng Thuật là gì, là muốn cảm giác có một người cha, hay là kɧoáı ©ảʍ thể xác, có thể là cả hai, có thể so với cậu nghĩ còn nhiều hơn ...

Cậu không muốn nghĩ về nó nữa, hãy giữ lấy những khoảnh khắc và trân trọng những gì mình đang có.

“Vì được người trọng sinh đã chọn, nên tôi cầu chúc cho tất cả những mong muốn của cậu trở thành sự thật. Nhiều điều có thể lạc quan hơn cậu nghĩ. Mọi thứ đều có thể xảy ra. Tôi sẽ rời đi, và cậu có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”

Sau khi Tiểu Phàm nói xong, cũng có một âm thanh nào, và nó biến mất không còn tăm tích.

Diệp Phong không có nghiên cứu về những gì nó nói, chật vật đứng dậy đi tắm, đi qua phòng ngủ bên cạnh, phát hiện Trần Gia Vân lại không có ở đó.

Cậu lắc đầu nghĩ: Xem ra mẹ con họ ngày càng tiến xa hơn trên con đường lận đận.

Trong vài ngày kế tiếp, cả hai sẽ gặp nhau bất cứ khi nào có thời gian. Ghế sofa, phòng ngủ và ban công đều để lại dấu vết hoan ái của họ.

Đó là trưa thứ sáu, Lăng Thuật trả lời một cuộc điện thoại, nói rằng có chuyện gì đó đang xảy ra trong hộp đêm và không thể đưa Diệp Phong đến trường vào buổi tối.

Diệp Phong mặc dù có chút không vui, nhưng cũng tỏ vẻ đồng ý, ôm Lăng Thuật hôn một hồi lâu mới buông tha cho hắn, điều này khiến Lăng Thuật trì hoãn một lúc lâu mới rời khỏi nhà.

Sau khi ngủ trưa, Diệp Phong chuẩn bị đi học, nhìn điện thoại bên gối, phát hiện giáo viên chủ nhiệm trong lớp gửi tin nhắn về hai tiết tối tự học tối nay. Buổi tối nay tạm thời được đổi thành một tiết.

Ngày mai tình cờ là thứ bảy, Diệp Phong nghĩ đến việc sẽ đi thăm Lăng Thuật sau tiết tự học buổi tối, và ngày hôm sau họ sẽ cùng nhau về nhà.

Anh mở WeChat của Lăng Thuật định nói cho anh một tiếng, nghĩ xong lại đóng ứng dụng, cuộc sống luôn phải có một chút bất ngờ.

Sau khi kết thúc một tiết học buổi chiều và một tiết tự học buổi tối trong tâm trạng háo hức, ngay khi nghe tiếng chuông tan học, Diệp Phong cầm cặp sách lao ra khỏi trường, bắt taxi đến hộp đêm.

Sau khi xuống xe, người lái xe thở dài rằng thế giới này càng ngày càng trở nên tồi tệ, các học sinh trung học đã thực sự bắt đầu đi đến hộp đêm.

“Xin chào, vui lòng xuất trình giấy tờ tùy thân.” Người phục vụ lễ tân ở cửa đã nhìn thấy Diệp Phong mang cặp sách, dáng vẻ dịu dàng, liền nghi ngờ cậu chưa đủ tuổi.

Diệp Phong lấy thẻ căn cước ra, bắt đầu thông báo về gia đình: “Tôi là con trai của Lăng Thuật, tôi đến đây để tìm ba ba.”

Người phục vụ thắc mắc: “Con trai của anh Thuật?”

“Đúng vậy, hắn là cha dượng của tôi.”

Người phục vụ này đã ở đây rất lâu, và nhớ rằng Lăng Thuật thực sự đã kết hôn với một phụ nữ có con.

“Anh Thuật và Ngũ ca đang ngồi bên kia sàn nhảy, đi ngang qua có thể nhìn thấy.” Người phục vụ chỉ đường cho Diệp Phong.

“Được rồi cảm ơn!”

Diệp Phong vui sướиɠ giống như một con chim non, lướt qua một đám trai thanh gái lịch.

“Anh Thuật, lúc trước anh là một người rất ham muốn tìиɧ ɖu͙©, nhưng trong thời gian này anh lại cấm dục là sao. Nói cho anh em biết, anh có luyện công pháp gì không?”

Lão Ngũ nói xong, xung quanh hắn liền nổ ra một tràng cười.

“Ngươi cả ngày không có việc gì phải không? Luôn luôn nhìn chằm chằm Lão Tử có ȶᏂασ hay không ȶᏂασ âʍ ɦộ làm gì?”

“Không phải ta nhìn chằm chằm vào a...,” Lão Ngũ nâng cằm lên, và Tiểu Lệ, người vừa mới nhảy trên sàn nhảy, đang lắc lư đi về phía họ với dáng vẻ uyển chuyển,

“Là các nàng nhìn chằm chằm vào ngươi a, họ đều nói rằng họ nhớ ngươi, nghĩ đến ngươi liền không ngủ được.”

Vừa dứt lời, Tiểu Lệ đã đi tới, ngồi bên cạnh Lăng Thuật, ôm chặt lấy anh, Lăng Thuật có chút khó chịu với mùi nước hoa nồng nặc, hắn nghĩ, vẫn là sữa tắm mùi đào trên người Diệp Phong thơm hơn.

Lăng Thuật không phản ứng với sự nhiệt tình của Tiểu Lệ, lặng lẽ lấy trong túi ra một điếu thuốc và châm lửa.

Nửa đêm sẽ luôn có vài người đến đây gây sự, Lăng Thuật gọi cấp dưới đến giải quyết, thấy thời gian đã quá muộn, muốn về nhà đưa Diệp Phong đi học, nhưng anh em lại ngăn cản, nói rằng đã lâu không có uống rượu cùng nhau, kết quả một ly một ly rồi một ly uống đến bây giờ.

“Anh Thuật ~ anh có chuyện gì vậy? Nếu anh có chuyện gì lo lắng, hãy vào phòng riêng nói trò chuyện em nhé?” Tiểu Lệ bắt đầu xoa cánh tay Lăng Thuật vào cặp ngực bự của cô.

Anh em của Lăng Thuật đã uống quá chén, đã sớm rục rịch muốn làm gì đó, lúc này cả đám đồng thanh hô:

“Anh Thuật đi thôi, mấy ngày nay anh em đã không ăn thịt, ta đi phòng riêng đi., như trước đây, mỗi người tìm một cái rồi cùng nhau chơi. “

Tiêu Lệ nắm lấy tay Lăng Thuật nở nụ cười, Lăng Thuật cúi đầu xuống một lúc, vừa định mở miệng từ chối bọn họ, chỉ nghe thấy bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc: “Ba.”

Chỉ là giọng nói này khác với mọi khi, lộ ra vẻ lạnh lùng.

Linh Thuật nhất thời nghĩ đến mình bị ảo giác, tại sao khi hắn nghĩ về người nào đó cả đêm đột nhiên lại xuất hiện?