Chương 10: Bổ Sung

Chương 10: Bổ sung.

Người bên ngoài đi hết, trong sân cuối cùng cũng yên tĩnh.

Hoa Chiêu bắt đầu chuẩn bị bữa tối, vẫn ra khoai tây tinh hầm cách thuỷ cải trắng tinh. Ông cháu ăn xong đều cảm thấy mĩ mãn, Hoa Chiêu tự mình cầm cuốc ra ngoài thu dọn. Cô cực lực phản đối người khác động vào đó, đương nhiên là muốn tự mình trồng, mỗi nhát cuốc đều là một niềm vui. Đương nhiên, trồng chúng thật tốt và không để người ngoài ăn là điều tất yếu.

Trải qua thí nghiệm, cô đã biết rõ, trái cây sau khi trải qua thanh lọc năng lượng đều có vị rất ngon và có tác dụng đặc biệt. Làm sao có thể để cho người một nhà Hoa Sơn ăn? Một gốc hành cô cũng không nỡ!

Hoa Cường cũng không nhàn rỗi, ông cảm thấy tâm tình hôm nay đặc biệt tốt, thân thể cũng đặc biệt khoan khoái dễ chịu, cũng cầm cuốc hỗ trợ xới đất, Hoa Chiêu không cho làm ông còn mất hứng.

….

Một nhà Hoa Sơn về đến nhà cũng không thể nào cao hứng.

“Các người nói xem, Hoa Chiêu này sao lại trở nên tinh ranh như vậy?” Về đến nhà, vừa ngồi xuống, vợ Đại Ngưu kỳ quái nói.

“Cũng không chắc là mới tinh ranh.” Vợ Tam Ngưu, Khương Cần nói ra: “Không chừng người ta trước nay đều như vậy, chỉ là chúng ta không biết.”

Nhà bọn hắn và Hoa Chiêu rất ít khi liên hệ, hoặc có thể nói là Hoa Tiểu Ngọc là người duy nhất giao tiếp cùng Hoa Chiêu. Đều là Hoa Tiểu Ngọc nói Hoa Chiêu có bao nhiêu ngu ngốc, đần độn. Bọn hắn kì thật đều chưa từng nói chuyện nhiều với Hoa Chiêu.

Ngày bé còn đỡ, về sau Hoa Chiêu còn không thèm ra khỏi nhà. Công việc ở đội sản xuất cô ta cũng không làm, vừa gọi cô ta đi, cô ta liền gào thét như muốn mạng cô ta vậy, nếu không thì vừa đi hai bước đã ngã ra đất không chịu ngồi dậy, nói choáng váng đầu, ai muốn gây khó dễ cũng không có biện pháp.

“Bất kể nó có tinh ranh hay không, cút đi là được!” Hoa Sơn lên tiếng, nhìn mấy đứa con dâu: “Nói các người đi nghe ngóng tình hình, thế nào rồi? Sao còn không có tin tức?”.

Vợ Đại Ngưu lập tức nói: “Con trước đi thăm dò mấy người ngu, cũng đã cùng đối phương liên hệ, nhưng người ta cũng đi tìm hiểu về chúng ta, cuối cùng vậy mà đều từ chối hết. Một kẻ ngu còn chọn đến nhặt đi đấy, cha nói có đáng giận hay không?” Bà tuy nói như vậy, nhưng trong nội tâm lại đồng ý với gia đình mấy kẻ ngốc đó, cũng không ngốc lắm …

Hoa Sơn nhìn về phía vợ Nhị Ngưu. Bà ta lập tức ngu ngơ nói: “Nhà mẹ con bên kia cũng như vậy, gia đình tên ngốc Lưu trong thôn vừa nghe nói giới thiệu Hoa Chiêu cho họ, thiếu chút nữa cầm đòn gánh đánh bà ấy, sao có thể chọn! Cha nói có đáng giận hay không ? Haha..”

Hoa Sơn lập tức trừng mắt liếc bà ta, ông ta bây giờ nhìn hai đứa con dâu này thật bực bội. Năm đó ông ta chọn con dâu, đều chọn những người phù hợp với con trai mình. Thằng cả hung dữ có thừa nhưng lại không đủ thông minh, ông chọn một người khéo ăn nói. Thằng hai thì khôn khéo quá mức, nhưng lại rất hẹp hòi, nên ông tìm cho nó một người đơn giản. Thằng ba lại là một đứa hung dữ, một chút đầu óc cũng không có, ông tìm cho hắn người vợ nhiều tâm nhãn nhất. Đứa thứ tư là giống ông nhất, ông tìm cho hắn một người như mẹ hắn vậy, hiền lành và dễ bắt nạt. Còn đứa cuối cùng là hi vọng của ông ta, ông ta muốn hắn dẫn cả gia đình ra khỏi nông thôn nên nhiều năm như vậy vẫn luôn nuôi nấng, đến giờ đã 25 tuổi rồi vẫn chưa tìm được đối tượng phù hợp.

Những việc đã qua ông ta đều chưa từng hối hận, nhưng hai đứa con dâu này, có đôi khi làm ông rất tức giận.

Hoa Sơn nhìn về phía vợ thằng ba, đây là đứa con dâu khiến ông đắc ý nhất cũng kiêng kỵ nhất. Vợ Tam Ngưu, Khương Cần năm nay mới 40 tuổi, dáng người phổ biến nhưng được thu thập gọn gàng, tóc ngắn chỉnh tề, mặc áo sơ mi quần tây, trông giống như người thành phố, bà ta là kế toán đại đội.

Nhìn bố chồng, Khương Cần sửa sang lại tóc một chút rồi nói: “Con không chọn được người thích hợp, hơn nữa con cảm thấy, chúng ta chọn cũng vô dụng, bác cả nếu biết chúng ta cố ý tìm cho Hoa Chiêu một kẻ ngu, có thể sẽ dốc sức liều mạng với chúng ta.” Nói xong cô ta cười nhẹ một cái. Những người trong nhà không sợ Hoa Cường dốc sức liều mạng, bọn họ còn ước ông ta liều mạng, sau đó tức chết ông ta. Nhưng cô ta sợ. Hoa Cường vẫn còn có chút năng lực đấy, không làm gì được người khác nhưng thu thập bà ta lại rất nhẹ nhàng. Đến lúc đó lại thúc đẩy đại đội, bà ta sẽ khó giữ được công việc này. Cho nên bà ta sẽ không trực tiếp tìm kẻ ngu cho Hoa Chiêu. Bà ta muốn nói, những người trong nhà này cũng ngốc, sao lại phải trực tiếp tìm kẻ ngu? Gián tiếp không được sao?

“Con có biện pháp gì?” Hoa Sơn hỏi. Khương Cần sửa lại một chút bên kia mái tóc, nói ra: “Trong thôn mẹ con có một người, 28 tuổi, không si không ngốc, bộ dạng cũng không tệ lắm, thân thể cũng cười tráng, không tàn tật, chỉ là goá vợ, có 2 con, trong nhà lại nghèo, không tìm được vợ. Con cảm thấy bác cả chắc sẽ đồng ý.”

Hoa Sơn trầm ngâm một chút hỏi: “Nhà hắn có mấy anh em?”

“Ba người, hắn là anh cả, hai người còn lại còn chưa kết hôn.” Khương Cần nói.

Hoa Sơn lập tức có chút không muốn, nhà nhiều anh em, đến lúc đó đánh nhau không dễ. Bọn họ chọn trúng nhà Hoa Cường, nhưng ông ta chết, theo lý cái nhà kia là của Hoa Chiêu, nếu là chồng của Hoa Chiêu, khẳng định sẽ không buông tay! Lúc đó phải đánh!

Khương Cần biết rõ bố chồng lo lắng cái gì: “Người ta có nhà đất, không ít hơn hai mẫu kia, chỉ cần chúng ta bên này không thu lễ hỏi là được.”

“Không thu, không thu.” Vợ Nhị Ngưu lập tức nói: “Người như Hoa Chiêu thì lễ hỏi gì? Thu lễ lại không ai muốn.”

Hoa Sơn vẫn không yên lòng.

Khương Cần nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “Mẹ người đó nổi danh cay nghiệt, hắn ta cũng ra tay hung ác, thích đánh vợ, nghe nói vợ trước là do hai người họ tra tấn cho đến chết đấy!”

“Ai da má ơi!” Vợ Nhị Ngưu lập tức kinh hô một tiếng, nhếch miệng nói: “Vậy không được! Nếu người đó đem Hoa Chiêu đánh chết, bác cả chắc chắn sẽ liều mạng với chúng ta.”

Khương Cần lập tức liếc bà ta một cái.

Vợ Đại Ngưu nói: “Có cái gì không được? Hoa Chiêu với thể trạng và khí lực kia, nó có thể chết trước bác cả sao? Tôi nghĩ nó có thể đem gia đình người kia hành hạ chết đấy!” Bà ta vẻ mặt sung sướиɠ: “Cái này gọi là gì nhỉ? Cái này gọi là nước chát chấm đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Cái này gọi là ác nhân sẽ có ác nhân trị! Ai nha má ơi! Hoa Chiêu và hắn ta quá phù hợp.”

Gia đình chồng cay nghiệt, tàn nhẫn? Hoa Sơn lại càng do dự, chống lại loại người này rất phiền toái.

Khương Cần lại nhỏ giọng nói: “Người nhà kia biết rõ tình huống của Hoa Chiêu ngược lại không ngại, bọn họ có lòng tin là có thể thu thập Hoa Chiêu, làm cho nó gầy xuống, chăm chỉ làm việc, nhìn đi nhìn lại cũng không bán được giá tốt hơn…”

Không thích đứa con dâu này thì có quan hệ gì? Dù sao cũng không cần tiền, tặng không đấy, đến trong tay bọn họ thu thập một chút, phù hợp thì giữ lại, không thích hợp thì qua tay bán đi, gặp kẻ có tiền đần độn còn có thể kiếm thêm ít tiền lấy vợ mới. Vụ mua bán có lời! Quả thực là miếng bánh từ trên trời rơi xuống!

Vợ Đại Ngưu và vợ Nhị Ngưu đều ngạc nhiên trừng lớn mắt. Đây là người nhà nào vậy? Vậy mà có thể nghĩ đến cái chủ ý này?

Hoa Sơn và Hoa Nhị Ngưu, Hoa Chân Ngưu nhìn về phía Khương Cần, cái chủ ý này, người bình thường nghĩ không ra, nhưng Khương Cần lại có thể.

Khương Cần mặt không biểu cảm, cái chủ ý này quả thực là do gia đình kia nghĩ ra dưới sự nhắc nhở của bà ta, nhưng thế thì sao?

Hoa Sơn rốt cuộc gật gật đầu, biết rõ đứa con dâu thứ ba này có rất nhiều ý tưởng.

“Chuyện này con cũng đừng tham dự, để cho nhà trai bên kia tự mình đi tìm bà mối cầu hôn, nói là vì ngưỡng mộ nên đến, không liên quan gì đến chúng ta!” Hoa Sơn nói: “Phải nhanh! Ngày mai…à không ngày kia để cho hắn đến, chậm nhất là một tháng, phải làm cho Hoa Chiêu gả ra ngoài.”

Nếu chậm nữa thì qua mùa vụ, hai mẫu vườn sẽ tổn thất rồi. Ông ta thích ăn đậu giác, năm nay nhất định phải trồng thêm hai luống đậu giác.