Chương 4: Thì Ra Là Thế

Chương 4: Thì ra là thế.

Hoa Chiêu mừng rỡ như điên, sau đó nhiều lần nghiên cứu sợi dây chuyền, nhưng cũng không nghiên cứu ra cái gì.

Không có không gian xuất hiện, cũng không có chuyện kỳ quái gì phát sinh.

Chỉ là một lúc sau, hai mắt cô sáng lên.

Cô bây giờ đang quỳ trên mặt đất, khuỵ chân, vốn lúc dập đầu ba cái, cô đã cảm thấy mình không thở nổi, vậy mà hiện tại, cô thật sự cảm thấy hô hấp thông suốt.

Theo mỗi lần hô hấp, bộ ngực cỡ đại cũng theo đó mà lên xuống, nhưng một chút cũng không cảm thấy bị ép tới khó thở.

Cường thân kiện thể? Sống lâu trăm tuổi? Cái này cũng được nha! Lần này cô không cần phải lo lắng bởi vì quá mập mà đột tử chết.

Lại nghiên cứu một hồi, rốt cuộc Hoa Chiêu cũng xác định sợi dây chuyền này có tác dụng gì, cô thật sự không khó thở nữa.

Cô nối lại đoạn dây bị đứt, cẩn thận đeo lên cổ, sau đó bắt đầu khoái trá thu dọn nhà cửa.

Mắt nhìn tới chỗ nào, chỗ đó đều rách nát, hết thảy đều ném đi! Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại một cái gương, một chiếc lược và một ngăn tủ.

Bàn ghế và bọc quần áo nằm trong sân chờ giặt.

Sau đó quét sàn, lau bụi, lau kính.

Lúc Hoa Cường trở lại, Hoa Chiêu đang giặt quần áo trong sân.

Hoa Cường đứng sững sờ ngoài sân, hoài nghi mình nhận nhầm người. Nhưng trong cả thôn, không trong toàn trấn chỉ có cháu gái ông là có thể trọng này, muốn tìm một người tương tự để ông nhận lầm cũng không có khả năng.

Nhưng Hoa Cường vẫn yếu ớt mà gọi to một tiếng: “Tiểu Hoa Nhi?”

Hoa Chiêu ngừng giặt quần áo, nhìn Hoa Cường, trong lòng không biết nên có cảm xúc gì.

Người cứ như một con gấu tinh, nếu là hoa thì cũng là hoa ăn thịt người, sao ông ấy có thể hô lên “tiểu hoa nhi?” đến hay như vậy?

Người không biết còn tưởng rằng ông ấy đang gọi một cô bé xinh đẹp đáng yêu đấy.

Nhưng cô lại biết rõ, Hoa Cường là thật tâm thật dạ với nguyên chủ, đào tim móc phổi, quan tâm xuất phát từ nội tâm.

Hoa Cường là một lão binh xuất ngũ, lập được nhiều chiến công, huy chương có thể treo đầy nửa trước ngực, cho nên dù là đã rút lui nhưng mỗi tháng vẫn nhận được không ít tiền lương.

Năm 76 đã tăng tới 50 đồng mỗi tháng.

Ngoại trừ tiền lương, còn có các loại phiếu mà thậm chí công nhân thành thị hay công nhân lao động cũng không được hưởng.

Nhưng tất cả tiền và phiếu định mức này đều tiêu hết trên người nguyên chủ, lúc này mới có thể nuôi cô ấy thành một người to lớn như đô vật.

“Ai nha, thật sự đúng là Tiểu Hoa của ông, Hoa à, cháu sao rồi hả?” Hoa Cường buớc nhanh đi vào sân nhỏ.

Tiểu Hoa Nhi nhà ông cho tới bây giờ còn chưa từng giặt quần áo! Hôm nay có chuyện gì vậy? Bị cái gì kí©h thí©ɧ? Nói tới kí©h thí©ɧ…Ồ? Chẳng lẽ muốn thể hiện trước mặt người đàn ông của mình.

Ah cái này tốt, cái này tốt!

Hoa Cường lập tức cười: “Hoa ah, ông nội mua một cân thịt trở về, tý nữa nấu ăn, bồi bổ cho Diệp Thâm một chút.”

Ông vươn cổ nhìn vào trong phòng, lại giật mình.

Cửa lớn mở rộng, phòng bếp trống trơn sạch sẽ, kính trong phòng sạch sẽ đến mức không có một hạt bụi, ông đứng bên ngoài cũng có thể nhìn thấy trong phòng không có bóng người.

“Hắn đâu rồi?” Hoa Cường lập tức trầm mặt xuống, gương mặt khô gầy trở nên dữ tợn, trong ánh mắt đυ.c ngầu cũng lộ ra một cỗ sát khí.

Đây là người anh hùng bước ra từ vũng máu của một núi thi thể chồng chất.

Hoa Chiêu bắt đầu kính nể người ông nội mới nhận được này.

Bây giờ thân thể này thuộc về cô, đứa trẻ thuộc về cô, và ông nội cũng thuộc về cô.

“Ông nội, đi đường xa như vậy mệt mỏi không? Nhanh vào nhà nghỉ ngơi!” Hoa Chiêu đứng dậy tiếp nhận thịt trong tay ông ấy, đỡ ông ấy vào nhà, đến đông phòng trên giường gạch, lại rót cho ông ấy một chén nước ấm.

Ông nội thân mang bệnh nặng, sẽ sớm qua đời.

Nguyên chủ đối với người ông này, cũng là kêu đến thét đi, xem như lão nô mà sai sử, chưa từng có nửa điểm hoà nhã, giống như kiếp trước mắc nợ cô ta vậy.

“Ông nội, cháu hiện tại đã trưởng thành, biết rõ chuyện trước đây là cháu không đúng, sau này cháu sẽ thay đổi! Từ hôm nay trở đi, thay đổi triệt để!” Hoa Chiêu chân thành nói.

“Ai! Ai! Tốt! Tốt!” Hai mắt Hoa Cường lập tức đỏ lên, tranh thủ lúc uống nước mà cúi đầu, che giấu tâm tình.

“Ông nội, coi chừng bị phỏng!”

“Ai! Tốt! tốt! Không bị phỏng, không bị phỏng.”

Uống hai phần nước, Hoa Cường rất nhanh bình tĩnh trở lại, hỏi chính sự: “Hắn đâu?”

“Không phải là anh ấy đang có nhiệm vụ ư, đương nhiên là đi để bắt kịp xe lửa rồi.” Hoa Chiêu nói.

Ánh mắt Hoa Cường trở nên sắc bén: “Hắn cứ như vậy mà đi hả? Không nói gì?”

“Ông nội…ông còn muốn hắn phải nói cái gì đây?” Hoa Chiêu ngồi ở trên giường gạch, cùng ông ấy nói đạo lý: “Phát sinh việc này, anh ấy còn không lấy súng bắn cháu, đã là thiện lương rồi, ông nội còn muốn anh ấy phải thế nào?”

“Thế nhưng mà, thế nhưng mà…” Nhìn dáng người và gương mặt của cháu gái, lại nghĩ đến Diệp Thâm, ông Hoa thật sự không nói nên câu “Cháu chịu thiệt rồi.”

“Nhưng mà, nếu không giữ hắn lại, về sau cháu phải làm sao bây giờ? Đợi ông chết đi, cháu sẽ sống thế nào? Cháu sẽ làm việc? Cháu biết nấu cơm sao? Cháu còn không giữ được cái nhà này! Hoa Sơn kia, nhất định sẽ cướp cái nhà này đi, sẽ bán cháu vào trong núi, bán cho kẻ đần!”

Hoa Sơn tuy là anh em ruột của ông, nhưng vì khi còn bé, trong nhà nghèo nên đã đưa ông ta đi làm con thừa tự ở nhà người khác, hai người không thân thiết.

Cái nhà kia cũng không dạy dỗ tốt cho Hoa Sơn, lúc còn nhỏ, Hoa Sơn là ác bá một phương ở trong thôn, già rồi lại nuôi ra một nhà con cháu đều là côn đồ, hoành hành ngang ngược trong thôn.

Nếu không có ông chấn trụ, cả gia đình kia không biết có thể làm ra chuyện gì.

Đợi ông chết, cả cái gia đình kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho căn nhà này của ông, cháu gái của ông.

Chiếm mất căn nhà này là chuyện nhỏ, bán cháu gái đi mới là chuyện lớn!

“Ông đã nghe nói, bọn hắn đang hỏi thăm người thích hợp ở khắp nơi! Nếu cháu không được gả ra ngoài trước khi ông chết, thì cháu xong đời rồi! Nếu không phải vì như thế, sao ông phải làm việc trái lương tâm như vậy! khục khục!”

Hoa Cường gấp đến nỗi liên tục ho khan, đột nhiên phốc một tiếng, phun ra một ngum máu.

“Ông nội!” Hoa Chiêu kinh hãi, vừa giúp ông ấy nhuận khí vừa nói: “Ông nội, cháu sai rồi, vừa rồi cháu trêu chọc ông thôi! Kỳ thật anh ấy nói sẽ quay lại lấy cháu! Ngắn thì một tháng, dài thì ba tháng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ quay lại kết hôn!”

“Thật sự?” Hai mắt Hoa Cường sáng ngời.

“Thật sự!” Hoa Chiêu liên tục gật đầu: “Ông xem, vật đính ước cũng đã đưa cho cháu!”

Cô lôi ra sợi dây chuyền trên cổ.

Hoa Cường ra ngoài lưu lạc nửa đời người, từng làm cảnh vệ cho lãnh đạo, cũng là người biết hàng đấy, biết rõ đây là đồ tốt.

“Đây không phải là cháu trộm?” Hoa Cường do dự hỏi.

“Ông nội! Cháu đã từng trộm qua thứ gì chưa?” Nhà cô giàu có nhất thôn, quả thực muốn ăn cái gì có cái đó, nguyên chủ còn cần đi ra ngoài trộm đồ? Còn những thứ khác ngoại trừ đồ ăn, cô ấy đều không có hứng thú.

“Đúng vậy, cháu gái của ông cho đến bây giờ cũng chưa từng cầm qua một cây kim nhà người khác!” Hoa Cường dường như cuối cũng cũng tìm được điểm sáng cho Tiểu Hoa Nhi nhà ông, lập tức cười: “Ông nội sai rồi, ông nội sai rồi.”

“Ông nội, còn có những việc khác, ông cũng không cần lo lắng, trước đây cháu không biết làm việc hay nấu ăn, nhưng nếu người khác làm được thì cháu cũng vậy! Cháu sẽ học, nếu một lần không được, cháu sẽ học 100 lần 1000 lần, rồi cũng có thể học được!”.

“A, đúng, đúng! Tiểu Hoa nhà ta thông minh nhất!” Hoa Cường khoé miệng tươi cười, trong mắt hiện lên vẻ nhẹ nhõm cùng hi vọng.

Diệp Thâm đã đáp ứng, ông yên tâm, ông tin tưởng nhân phẩm người Diệp gia, tuyệt đối nói được làm được.

Hoa Chiêu chua xót trong lòng, cúi đầu nói: “Ông nội, ông nghỉ ngơi đi, cháu đi làm cơm, ông đợi xem tay nghề của cháu nha!”

Hoa Cường do dự một chút, nói tốt. Trong nhà lương thực không còn nhiều, gần đây ông ăn ít một chút cháu gái mới có thể kiên trì đến tháng sau, không thể phí phạm được…

Nhưng cháu gái đang hăng hái, không thể bị đả kích.

“Được, cháu đi đi!” Hoa Cường nhắm mắt, cắn răng nói: “Ông nội không đói bụng, cháu làm ít một chút.”

“Dạ!” Hoa Chiêu đứng dậy đi vào phòng bếp.

Đứng ngoài của nghe nửa ngày, Diệp Thâm lách mình đi ra khỏi Hoa gia.

Thì ra là thế…