Chương 47: Con Không Đánh Lại Bà Ấy

Giọng nói của Hoa Chiêu, không cần phải tỏ ra ôn nhu, nói chuyện bình thường cũng có thể ngọt chết người.

Trương Quế Lan bị cô “ôn nhu” trấn an, thuận theo mà uống một ngụm nước trái cây, lập tức theo miệng ngọt đến trong tâm, tâm tình cả người cũng khá lên.

“Đúng vậy, bà ngoại con tìm mẹ, nói con đói…” Cô bắt đầu kể về những năm này bị bà Trương lừa gạt ra sao. Kể cả lúc cô đi tỉnh thành vài năm trước kia, bà Trương cũng không ngừng đến lấy, cách tầm năm ba tháng lại đi tìm cô một lần. Vé tàu khứ hổi, đắt hơn 10 đồng, nhưng không sao, bà ta có thể trốn vé. Hoặc là trốn dưới gầm ghế, lúc nhiều người cơ bản không nhìn thấy, cũng không xen vào. Cho nên khoảng cách hoàn toàn không ngăn được bà Trương.

Trương Quế Lan nói xong, nước mắt liền rơi xuống, cô ngẩng đầu, chưa từ bỏ ý định mà hỏi thăm: “Bà ngoại con, thật sự chưa một lần tới đây sao? Một chút đồ cũng chưa từng đưa cho con?”.

“Không có.” Hoa Chiêu nói ra: “Toàn bộ thôn có thể làm chứng cho con, bà ta từ ngày mẹ tái giá chưa từng qua thôn này.”

Trương Quế Lan cúi đầu.

Hoa Chiêu nhìn bà, nguyên chủ xác thực là hận bà ấy, nhưng cô không phải là nguyên chủ, cô chỉ tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ, cũng không có tiếp nhận tình cảm của nguyên chủ.

Đứng ở góc độ người xem, cô không nói mình hoàn toàn hiểu hoàn cảnh của Trương Quế Lan, nhưng cũng có thể lý giải một phần. Nhìn cô ấy đem mình nhịn đói đến xanh xao vàng vọt, bà ấy không phải là không có lương tâm, không phải là đối với con gái vứt bỏ không để ý, bà ấy chỉ là quá ngu xuẩn. Không, hoặc nói là bà ấy quá đáng thương khi có một người mẹ ruột như vậy.

Vốn Hoa Chiêu đối với Trương Quế Lan cũng không có cảm giác gì, chỉ là một người phụ nữ vô tình vô nghĩa, muốn cô làm gì?

Nhưng hiện tại, cô cảm thấy mình phải làm một chút gì đó.

“Con giúp mẹ đem tiền lấy trở về.” Hoa Chiêu nói.

“Không không không” Trương Quế Lan lại lập tức lắc đầu.

Hoa Chiêu nhìn bà ấy: “Sao vậy? Cứ để như vậy sao? Coi như hiếu thuận mẹ của mẹ luôn hả” Cô rất không thích người ngu hiếu.

“Không phải” Trương Quế Lan cúi đầu nói: “Bà ngoại của con rất lợi hại.” Mẹ của cô từ trước đến nay rất lợi hại, từ nhỏ cô đã biết rõ, chỉ là không ngờ bà ấy sẽ đem sự “lợi hại” này áp dụng trên người cô.

Cô ngẩng đầu nhìn con gái trắng trắng mềm mềm: “Con đánh không lại bà ấy đâu.”



“Ha ha…” Hoa Chiêu nhịn không được cười. Không phải ngu hiếu, còn có thể cứu.

“Lại nói, số tiền kia chắc cũng chẳng dư lại được bao nhiêu.” Trương Quế Lan nói ra: “Đại Hiếu kết hôn tốn không ít tiền.”

Lúc Trương Hiếu kết hôn, tiền sính lễ là 50 đồng! Thời điểm ấy cô còn thắc mắc, mẹ lấy đâu ra nhiều tiền vậy, cuối cùng bà ấy cũng không mở miệng đòi tiền cô, cô còn cảm kích mẹ mình thông cảm cho mình…Bây giờ nghĩ lại, 50 đồng tiền này tất cả đều là cô cống hiến đấy! Còn có, Trương Thuận còn chưa có kết hôn, Đại Toàn cũng chưa kết hôn, đều cần dùng tiền, bà ấy trong tay có tiền, khẳng định cũng sẽ không lấy ra.

Hoa Chiêu nhìn cô ấy, cười đến đẹp mắt, cô đột nhiên có chút ưa thích người phụ nữ này rồi.

“Mẹ hiện tại sống như thế nào? Còn Lưu Hướng Tiền kia đối xử với mẹ ra sao?” Hoa Chiêu hỏi.

Trương Quế Lan lập tức khẩn trương nhìn thoáng qua Hoa Cường, trước mặt bố chồng cũ, nhắc tới chồng hiện tại, cô xấu hổ vô cùng.

Hoa Cường đứng lên: “Hoa ah, chốc nữa chiêu đãi mẹ con ăn bữa cơm, làm cá, thịt kho tàu, cơm gạo.” Nói xong ông liền đi ra ngoài.

Trước kia ông cũng chướng mắt Trương Quế Lan, cảm thấy người phụ nữ này quá vô tình, bây giờ ông đã có cái nhìn khác rồi.

Trương Quế Lan lập tức che miệng, im lặng mà khóc.

Hoa Chiêu nhìn bà ấy, dễ dàng như vậy mà cảm động ah, xem ra trong cuộc sống của bà ấy, có rất ít thiện ý.

“Nhanh nói cho con một chút, Lưu Hướng Tiền đối với mẹ có tốt không?” Hoa Chiêu ngồi bên cạnh cô ấy, cầm một ly nước trái cây, nháy mắt tò mò hỏi.

Nhìn bộ dạng như vậy, thật sự đáng yêu.

Trương Quế Lan có chút ngượng ngùng, con gái vậy mà thật sự không oán trách cô tái giá.

“Tạm được, chính là như vậy.”Trương Quế Lan nhỏ giọng nói, không muốn nhắc tới Lư Hướng Tiền.

“Chính là như vậy là dạng gì? Hắn ta từng đánh mẹ sao?” Hoa Chiêu hỏi.



Trương Quế Lan tự nhiên nói: “Có đôi khi uống rượu liền đánh, không uống rượu thì không đánh.”

“Hắn vậy mà đánh mẹ?” Hoa Chiêu trừng lớn mắt, nghĩ mãi nhưng cũng không rõ bà ấy vì sao lại có thể nói mình bị bạo hành gia đình một cách tự nhiên như vậy. Cô vừa rối hỏi như vậy, chẳng qua là xuất phát từ điểm thấp nhất trong một cuộc hôn nhân để hỏi, không nghĩ tới đối phương thoáng cái đã bị đánh.

Nghe ngữ khí quá ngạc nhiên của con gái, Trương Quế Lan ngược lại cũng cảm thấy kỳ quái: “Cái này có gì phải kinh ngạc sao? Nam nhân nào mà không đánh nữ nhân?” Việc đó quả thực để cho người ta hâm mộ chết mất! Chỉ có những thành phần tri thức cao cấp, có học vấn, có thân phận, có địa vị mới không đánh vợ mình.

“À như vậy à” Hoa Chiêu thu hồi điều chính mình muốn nói, cách biệt văn hoá vài thập niên vẫn còn đó, cô cũng không cần phải tranh chấp với bà về điều này.

Hồi tưởng lại, thời điểm này đàn ông đánh đàn bà thực sự không phải là việc lớn gì, người đàn ông nào mà không đánh vợ, thậm chí còn bị mọi người chế nhạo vì bất lực, sợ đàn bà, không quản được việc nhà.

“Vậy mẹ về sau lại sinh con sao?” Hoa Chiêu thay đổi vấn đề.

Con bé ngay cả điều này cũng không biết, xem ra mẹ thật sự một lần đều chưa từng tới…Trương Quế Lan nhẹ giọng nói: “Lại sinh hai trai, lớn thì 10 tuổi gọi là Lưu Đại Vĩ, đứa thứ hai 8 tuổi, gọi là Lưu Tiểu Vĩ. Đứa thứ ba cùng thứ tư đều là con gái, một tên là Đại Cần, một đứa tên là Tiểu Cần.”

Hoa Chiêu hỏi cái gì, cô ấy liền nói cái đó. Trước mặt Hoa Chiêu, cô vẫn không tìm được cảm giác của một người mẹ. Hoa Chiêu cũng chưa cho cô ấy cảm giác này, cô cảm thấy Hoa Chiêu đối đãi với mình giống như một người hàng xóm. Nhưng con bé rõ ràng có thiện ý. Như vậy là đủ rồi, Trương Quế Lan trong nội tâm nói ra, so với trong tưởng tượng của cô ấy còn tốt hơn rất nhiều nữa…

“Mẹ có nghĩ muốn kiếm tiền không?” Hoa Chiêu hỏi.

Trương Quế Lan gật gật đầu: “Muốn ah” Nhưng loại chuyện này không phải muốn là được.

Cô là hộ khẩu nông thôn, trong huyện chỉ có thể làm nhân viên tạm thời, chính công việc hiện tại, cô cũng thật vất vả mới có được, bình thường dân quê đều không đoạt được đến tay.

“Mẹ vẫn còn là người của thôn này. Mẹ quay trở về đây ủ giá đỗ, một tháng cũng kiếm được 300 đồng tiền đấy!” Hoa Chiêu nói ra.

Trương Quế Lan hai mắt lập tức sáng. Cô rất cần tiền để nuôi con, không chỉ Hoa Chiêu mà còn bốn đứa bé khác.

Lúc này, đứa trẻ đều theo hộ khẩu của mẹ. Mẹ là dân quê, bọn trẻ cũng là dân quê, người nông thôn không được ăn lương thực thành phố, không ăn được lương thực cung ứng, hàng năm chỉ được phân 360 cân lương thực, bọn nhỏ không đủ ăn. Nhưng mặc kệ là bao nhiêu, cô cũng không được lấy, bởi vì cô không tham gia sản xuất, không có công điểm đổi ah! Cho nên con của cô chủ yếu là Lưu Hướng Tiền cùng nhà họ Lưu nuôi, tiền cô kiếm được căn bản nuôi không nổi, cho nên cô ở nhà họ Lưu không thể ngẩng đầu lên được. Cô cũng không quên những đứa trẻ này cũng họ Lưu, nhưng nguyên nhân chính dấn đến cục diện này chủ yếu vì cô là người nông thôn.

“Mẹ có thể trở về sao?” Trương Quế Lan chờ mong ma hỏi thăm.