Chương 11

Quý Vân Khê vội vàng cảm ơn: "Đồng chí, thực sự cảm ơn đồng chí, nếu không nhờ đồng chí giúp đỡ, lần này tôi thực sự sẽ bị chế giễu, bị bắt nạt đến mức muốn nhảy tàu tự tử."

Nhân viên tàu hỏa nghe thế thì lo rằng cô gái này bị kí©h thí©ɧ rồi sẽ làm chuyện quá khích, nếu không thì sao lại phải tốn công sức để nhét cô vào một chỗ giường nằm?

"Đây là những gì chúng tôi nên làm, hôm nay cô cũng bị kí©h thí©ɧ không ít, ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nghĩ đến làm những chuyện ngốc nghếch nữa, biết chưa?"

Quý Vân Khê ngoan ngoãn gật đầu, đồng thời lại nịnh nọt: "Tôi sẽ ghi nhớ sự giúp đỡ của đồng chí cả đời, tôi sẽ viết thư cảm ơn, để mọi người đều biết các đồng chí đã phục vụ nhân dân như thế nào."

Nhân viên tàu hỏa có chút ngượng ngùng nhưng vẫn không từ chối, còn đặc biệt nhờ đồng nghiệp quản lý toa giường nằm này giúp đỡ hai người rồi mới rời đi.

Sau khi tiễn nhân viên tàu hỏa đi, Quý Vân Khê mới nhìn về phía Quý Nam Hàn.

Lúc này, anh ấy đã để hết hành lý lên giá để đồ, sau đó ngoan ngoãn đứng ở lối đi bên ngoài giường nằm, toàn thân tỏa ra hơi thở bồn chồn lo lắng.

"Anh, anh lên giường nằm ngủ một lát đi." Quý Vân Khê lên tiếng.

Quý Nam Hàn không nghĩ ngợi gì liền lắc đầu: "Em gái, anh không buồn ngủ, em gái cứ ngủ đi."

"Từ khi anh ra khỏi Thôn Lý thì anh đã bận giúp mọi người khuân hành lý, rồi trông hành lý, chưa được nghỉ ngơi giây phút nào. Bây giờ cho dù không buồn ngủ thì cũng mệt rồi. Nếu anh không nghỉ ngơi cho khỏe, bị ốm thì sau này làm sao chăm sóc em? Làm sao làm việc được nữa?"

Lý do của Quý Vân Khê khiến những người cùng toa đều nghe mà không nói nên lời, ngược lại, Quý Nam Hàn lại cảm động không thôi.

Cảm động thì cảm động nhưng anh ấy vẫn ghi nhớ lời dặn của bà nội, cái gì tốt cũng nên nhường cho em gái!

"Anh nghỉ ở ngoài này là được rồi, em gái ngủ giường nằm đi, em gái cũng mệt."

"Lời của em không có tác dụng nữa sao?" Quý Vân Khê cố tình nghiêm mặt: "Nhanh lên giường nằm đi, nghỉ ngơi cho khỏe, còn nhiều việc để anh làm. Phiền phức!"

Quý Nam Hàn thấy em gái có vẻ giận rồi, lập tức ngoan ngoãn làm theo.

Anh ấy cởi giày nằm lên giường nằm ở tầng dưới còn trống, cơn đau nhức trên người như được chữa lành ngay lập tức, cả người nhẹ bẫng.

Trong nháy mắt, anh ấy không nhịn được mà cười ngốc nghếch: "Thật thoải mái, em gái, em thật tốt! Anh cảm thấy bây giờ như đang nằm mơ vậy."