Chương 23

"Các con xảy ra chuyện gì trên đường vậy?" Đường Thu Trì hỏi.

Điền Khả mang vẻ ấm ức kể lại chuyện Quý Vân Khê tống tiền Triệu Cương một nghìn tệ, bản thân cô ta đi hòa giải còn bị mắng oan.

...

Buổi chiều, đại hội nhân viên mới được tổ chức.

Những công nhân mới đến xếp hàng đứng trên sân, trên bục có mấy vị lãnh đạo nhà máy.

Trong đó, một người đàn ông trưởng thành mặc vest giày da, ngoại hình vô cùng lịch lãm đẹp trai, đặc biệt nổi bật dưới trời nắng như đổ lửa.

Nhưng lại khiến Quý Vân Khê thấy... bị bệnh!

Nếu cô không đoán nhầm thì đây hẳn là một trong những nam phụ si tình trong trí nhớ cốt truyện.

Người đàn ông chỉ cần tùy ý liếc mắt một cái cũng đủ khiến các nữ công nhân ngượng ngùng không thôi.

"Tôi nghe người cùng thôn giới thiệu tôi đến nhà máy nói, ông ấy là do ông chủ nhà máy cố ý mời từ Cảng Thành đến làm tổng giám đốc của chúng ta, bây giờ cả nhà máy đều do ông ấy quản lý."

"Giỏi như vậy sao, vậy tổng giám đốc chẳng phải là giám đốc sao? Tôi chưa từng thấy giám đốc trẻ như vậy trong đời!"

"Tổng giám đốc đẹp trai quá, giống hệt ông chủ Cảng Thành si tình được viết trên tạp chí "Tri kỷ"! Các cô nói xem người Cảng Thành có phải đều như vậy không? Nếu sau này có thể tìm được một người Cảng Thành làm chồng thì tốt biết mấy!"

Lời của nữ công nhân si mê vừa dứt, những nữ công nhân xung quanh đều cười cô ta không biết xấu hổ.

Quý Vân Khê đứng bên cạnh cảm thấy mình sắp bị nắng làm tan chảy, nghe thấy tiếng bàn tán nhỏ của những nữ công nhân xung quanh, đột nhiên mắt sáng lên!

...

Từ trên tàu hỏa, Quý Vân Khê đã nghĩ cách kiếm tiền nhanh nhất để giải quyết khó khăn gia đình.

Trước hết là không có bằng cấp, làm giáo viên đại học giống như kiếp trước thì đừng hòng nghĩ đến, hơn nữa hoàn cảnh gia đình hiện tại cũng khó khăn, cô cũng không có điều kiện để học lại một tấm bằng.

Đã đọc ít nhất vài trăm cuốn tiểu thuyết ngôn tình, ý nghĩ đầu tiên của cô là bắt đầu từ việc bán hàng rong trong thời đại đầy cơ hội này, sau đó làm ăn ngày càng lớn mạnh.

Nhưng cô là một đứa mọt sách lười biếng, nghĩ đến cảnh phải thức khuya dậy sớm để đi bán hàng rong, ở ngoài lại còn chịu mưa chịu gió, lại thêm vào thời đại này bất ổn, xã hội đen nhiều và việc bán hàng rong cũng không giống như thời mới mở cửa cải cách, sức cạnh tranh nhỏ, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bán hàng rong kiếm tiền không phải là lựa chọn hàng đầu của cô. Ngoài ra, chưa kể đến tình trạng giao thông ngột ngạt và tình hình an ninh kém hơn nhiều so với đời sau, thực sự không phải là điều cô có thể đảm đương. Vốn đang rơi vào ngõ cụt kiếm tiền, lúc này cô nảy ra cảm hứng từ lời nói của nữ công nhân vừa rồi: "Tri kỷ" là một tạp chí tiểu thuyết tập hợp các thể loại hôn nhân, nɠɵạı ŧìиɧ, đủ loại tình cảm kỳ lạ. Vào những năm tám mươi chín mươi, nó cực kỳ nổi tiếng và thịnh hành! Thậm chí những câu chuyện bên trong còn có mức độ máu chó đến nỗi bốn mươi năm sau vẫn có người đi khảo cổ. Cô là một tác giả mạng nghiệp dư đã viết một triệu chữ, và tiền nhuận bút của các tạp chí hiện nay rất hậu hĩnh... Cô cảm thấy mình có thể tìm ra con đường mưu sinh rồi! Quý Vân Khê lúc này vô cùng phấn khích, trong đầu đã bắt đầu hình thành một cốt truyện máu chó, cô đã nghĩ ra cả tên sách: "Ngày cưới, cô bạn thân nhất lại nằm trên giường tân hôn của tôi" Rất nhanh, đại hội kết thúc, tất cả công nhân cầm quần áo mới phát của nhà máy tản đi. Quý Vân Khê dặn dò Quý Nam Hàn vài câu rồi vội vã đến cửa hàng tạp hóa mua giấy bút, rồi ngồi trên bộ bàn ghế cũ bên ngoài cửa hàng tạp hóa, thoải mái viết lách.