Chương 49

"Điền Khả sắp đi báo cáo ở trường rồi, chúng ta muốn cùng nhau đi ăn để tiễn cô ấy."

"Ồ." Quý Vân Khê đáp một tiếng.

"Cương Tử sắp xếp ngày mai đi ngắm biển trước, sau đó ăn hải sản, tối về đi nhảy. Bao gồm cả quà tiễn Điền Khả, mỗi người năm đồng."

Triệu Hiểu Thuý vừa giải thích vừa xòe tay đòi tiền với vẻ ghét bỏ.

Quý Vân Khê nói: "Ồ, tôi không đi."

"Cô... Cô không đi thì đừng có đi mách Điền Tam Thúc nói chúng tôi bắt nạt cô!" Triệu Hiểu Thuý cảnh cáo.

"Nói xong chưa? Nói xong thì đừng làm phiền tôi nữa. Tôi đang bận!" Quý Vân Khê nói.

"Cô tưởng tôi muốn nói chuyện với cô à?!" Triệu Hiểu Thuý càng tức giận hơn.

...

"Dù sao chúng tôi cũng đã gọi cô rồi, là do cô không muốn đi!"

Triệu Hiểu Thuý nhấn mạnh lại lần nữa để đề phòng Quý Vân Khê sau này lại gây chuyện.

Vì Điền Tam Thúc đã cảnh cáo riêng từng người nên tất cả những người đồng hương, kể cả Triệu Hiểu Thuý, đều có ý kiến với anh em Quý Vân Khê.

Bây giờ chỉ có thể giống như lúc bố mẹ Quý Vân Khê còn sống: "Làm cháu ngoan" thôi!

"Tôi biết rồi."

Sau khi trả lời, Quý Vân Khê trong lòng ước tính một chút chi phí tụ tập của nhóm người này.

Mỗi người năm đồng thì bằng 5% tiền lương một tháng! Cả nhóm cộng lại gần hai trăm đồng, một khoản tiền lớn!

Mà hoạt động của họ là đi biển miễn phí, hải sản ở biển bán buôn cũng rẻ, còn về việc nhảy thì họ không đủ tiền vào quán bar, chắc là sẽ đến chỗ nhảy ngoài trời...

Xét đi xét lại thì có lẽ trong số một trăm bảy tám đồng thì có một trăm đồng là để mua quà cho Điền Khả?!

Cô còn chẳng nỡ mua tạp chí "Tri kỷ", sao có thể tiêu số tiền oan uổng này để tìm sự bực tức?

...

Ngày hôm sau, Quý Vân Khê đón kỳ nghỉ đầu tiên sau khi làm công nhân dây chuyền.

Cuối cùng cũng không phải dậy sớm, cô vốn định ngủ đến trưa rồi dẫn anh trai ngốc của cô đi thưởng thức một bữa mì hải sản siêu sang chảnh ở căng tin coi như là hưởng thụ kỳ nghỉ.

Nhưng ở trong ký túc xá mấy chục người một phòng như thế này, căn bản không ai quan tâm tiếng ồn của mình có làm phiền người khác ngủ hay không.

Triệu Hiểu Thuý ở giường bên còn nói to và động tác còn lớn hơn bình thường, dường như nhìn ra Quý Vân Khê muốn ngủ nướng nên cố tình làm cô không thoải mái.

Vì vậy, vẫn là bảy giờ sáng, Quý Vân Khê vẫn bị buộc phải dậy.

Cô khó chịu liếc nhìn Triệu Hiểu Thuý đang dùng than vẽ lông mày, kết quả nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch, đôi lông mày vốn đã rậm sau khi vẽ xong trông giống như hình hài ngộ nghĩnh của Shin-chan...