Chương 6

Lời nói của Quý Vân Khê khiến sắc mặt Điền Khả lập tức tối sầm lại.

Tuy nhiên, bên cạnh có Triệu Cương xung phong ra trận, cô ta không cần phải mở miệng phản bác, Triệu Cương đã phun nước bọt ra bảo vệ: "Con heo béo chết tiệt, Khả Nhi mà giống cô sao? Cô còn không biết xấu hổ thì thôi..."

Quý Vân Khê làm như không nghe thấy những lời lẽ ngày càng bẩn thỉu mà Triệu Cương nói sau đó, bình tĩnh nhìn Điền Khả xin lỗi: "Sao không nói nữa? Đến lượt mình thì không cổ hủ nữa sao?"

Khuôn mặt đen nhẻm của Điền Khả có thể thấy rõ là đỏ lên, cô ta ấm ức cáo buộc: "Vân Khê, em không thể bớt vô lý đi được không?

Nếu không phải chị đã hứa với chú ba là sẽ chăm sóc tốt cho các em trên đường đi, chị mới lười quan tâm."

Sau một hồi ấm ức phàn nàn, Điền Khả mới kiềm chế cảm xúc: "Vậy em nói đi, rốt cuộc em muốn thế nào?"

Quý Vân Khê bình tĩnh nói: "Nếu đến Phái Xuất Sở, hành vi côn đồ bất thành cũng không bị phạt tù nhưng nếu tôi không đồng ý, anh ta chắc chắn sẽ có tiền án.

Tôi không báo cảnh sát cũng được nhưng tôi bị sỉ nhục và chế nhạo, cần phải bồi thường tổn thất tinh thần."

"Hừ, tính toán nhiều như vậy, không phải chỉ muốn tiền thôi sao!" Triệu Cương khinh thường chế nhạo.

Rõ ràng bốn túi đều nặng như nhau nhưng anh ta lại nói ra lời hào phóng của một kẻ lắm tiền.

"Nói đi, cô muốn bao nhiêu, coi như tôi bị chó cắn."

"Một nghìn." Quý Vân Khê không muốn dễ dàng tha cho kẻ bắt nạt như Triệu Cương, hơn nữa bây giờ cô rất cần tiền để sống.

"Cái gì?! Con heo béo chết tiệt, cô điên rồi à?!"

Mặc dù tự cho rằng đi làm công sẽ kiếm được nhiều tiền nhưng Triệu Cương vẫn sợ đến mức nắm chặt tay.

Phải biết rằng, lương của công nhân và giáo viên ở quê chỉ khoảng năm mươi sáu mươi đồng một tháng.

"Chờ anh đi làm, một tháng kiếm một trăm không thành vấn đề, một năm là trả hết nợ. Bộ khó lắm sao?" Quý Vân Khê nói một cách nhẹ nhàng.

"Vân Khê, một trăm là quá nhiều, huống chi là một nghìn? Cô không phải là đang hét giá trên trời sao?" Điền Khả phản bác một cách không hài lòng: "Từ khi bố mẹ cô mất, mọi người trong thôn đều đối xử tốt với cô, cô làm thế này chẳng phải là ăn cháo đá bát sao!"

Thấy Quý Vân Khê không hề lay động, Điền Khả đe dọa: "Có thể em không biết, em không chịu được khổ, anh trai em lại ngốc nghếch, đi đâu cũng không có nhà máy nào tuyển dụng đâu.

Nếu không phải chị cầu xin chú ba giúp đỡ thì hai anh em cũng không có cơ hội đến vùng ven biển."

"Vân Khê, coi như nể mặt chị, bỏ qua chuyện này đi.

Nếu không mà không thỏa thuận được thì chị thấy công việc hấp dẫn như vậy, chị cũng không muốn để chú ba cung cấp cho hai anh em đâu."

...