Chương 8

Quý Vân Khê cười lạnh: "Anh đang đe dọa tôi sao? Tôi sẽ nói với cảnh sát."

"Cô muốn chết!" Triệu Cương giơ nắm đấm đánh về phía Quý Vân Khê.

Quý Vân Khê không né tránh, ánh mắt sắc lạnh nói: "Anh dám đánh tôi, tôi sẽ cho anh vào tù!"

Đây không phải là Quý Vân Khê cố tình đe dọa, hành vi của Triệu Cương trong tương lai có thể chỉ bị cảnh sát giáo dục vài câu nhưng bây giờ là thời kỳ trấn áp nghiêm ngặt.

"Cô tưởng tôi sợ cô sao!"

"Anh sợ hay không thì liên quan gì đến tôi, dù sao thì không phải tôi ngồi tù!

Quý Vân Khê thấy tàu đã dừng ở bên ngoài cửa sổ, khóe miệng cô cong lên một nụ cười đe dọa: "Đến ga rồi, lập tức đến Phái Xuất Sở! Hai người các người hợp lại bắt nạt gia đình liệt sĩ thì cứ chờ đấy!"

Khí thế tự tin của Quý Vân Khê đã khiến hai người sợ hãi, Điền Khả thấy cô ta định mở cửa, trong đầu toàn là lời đe dọa của Quý Vân Khê vừa nãy.

Vì vậy, cô ta chỉ có thể lập tức tiến lên ngăn cản: "Vân Khê, vừa nãy em nói đúng, dù sao thì danh tiếng của con gái cũng rất quan trọng, chị sẽ khuyên Cương Tử."

Cộc cộc cộc...

Cửa phòng nghỉ bị gõ, bên ngoài vang lên giọng nói của nhân viên tàu hỏa: "Đồng chí cảnh sát đã đến, nếu không hòa giải được thì có thể ra đồn cảnh sát."

Quý Vân Khê trả lời nhân viên tàu hỏa: "Chỉ dừng có sáu phút, trong vòng bốn phút tôi phải thấy giấy nợ và bản nhận tội."

Triệu Cương tức đến muốn gϊếŧ người, trong mắt toàn là lửa giận, Điền Khả tuy trong lòng tức giận nhưng cũng chỉ có thể kéo Triệu Cương đang bốc đồng lại, khuyên anh ta nhún nhường.

Bốn phút sau, Quý Vân Khê đã thành công có được giấy nợ, bản nhận tội, dưới ánh mắt căm hận của hai người, cô vui vẻ cất đi.

"Nhớ kỹ, bắt đầu từ tháng sau, mỗi tháng trả tôi một trăm tệ, trả hết tiền thì tôi sẽ trả lại hai tờ giấy này. Lần này tôi tha cho anh, sau này tốt nhất đừng chọc vào tôi!" Quý Vân Khê đe dọa lần cuối trước khi mở cửa.

Cạch...

Cửa phòng nghỉ mở ra, Quý Vân Khê vừa nãy còn hung hăng đe dọa hai người thì lập tức lộ ra vẻ biết ơn với cảnh sát ở cửa.

"Đồng chí, vừa rồi chúng tôi đã hòa giải xong rồi, dù sao cũng là bà con lối xóm, cho dù anh ta làm sai thì tôi cũng muốn bỏ qua một lần, chỉ vất vả cho các đồng chí chạy một chuyến không công."

Khi đến, cảnh sát cũng đã nắm rõ đầu đuôi sự việc, có thể hòa giải được là tốt nhất.