Chương 10: Mỗi nhà mỗi cảnh

Tống Quế Phương bên tai nóng lên. Lúc trước Từ Quốc Quân thu xếp mua xe, Dư gia là muốn hắn thành thật an ổn mà làm ở công ty vận chuyển. Ban đầu là đáp ứng góp một vạn, cho tới trước ngày chính, lại biến thành 6000. Thiếu 4000 đồng tiền, Lưu Hoa về nhà mẹ đẻ ở trong thôn, chạy vại mà đi mượn thêm.

Tống Quế Phương mặt đỏ, thật sự so sánh Dư gia và Từ gia, Dư gia vì hai vợ chồng Từ Quốc Quân không giúp gì nhiều cả. “Đều là bạn hữu thân thích, ai lại đi so đo lớn nhỏ”

Dư Man nhìn chính mình mẹ kế, cái gì cũng chưa nói, trong lòng đều thở dài. Vì sao chính mình trước kia liền không thấy rõ bọn họ bản mặt?.

Trong lương tâm thật thà suy nghĩ, thật sự Dư gia người nhà ruột thịt, đều sẽ không tốt bằng Từ gia anh em họ hàng. Từ gia anh em trong nhà có việc khó, trong nhà sẽ thật tâm thật lòng mà hỗ trợ, nếu không giúp được, họ sẽ càng thu xếp mọi việc theo hướng tốt nhất cho người nhà.

Lại nói tới Dư gia, không sợ bị liên lụy, chính là sợ chịu liên lụy. Tống Quế Phương ngồi một hồi đi trở về, cũng không nói Ngụy Thục Trân hai vợ chồng một tiếng. Chủ yếu bà nói không nên lời, nói thêm gì nữa liền có vẻ chính mình có chút vô cớ gây rối.

Dư Man đóng lại cửa, quay lưng liền bĩu môi.

Mới vừa vào nhà, cửa lại bị gõ, Dư Man tưởng Tống Quế Phương quay lại liền mở cửa, mở ra cửa lại thấy là Vương Nhị Bảo đều ngây ngẩn cả người.

“Chị dâu, giúp một chút, cho ta chăm sóc đứa bé”

Bé con đang khóc lớn, Dư Man vội vàng tiếp nhận: “Đây là làm sao vậy?”

Vương Nhị Bảo chưa nói, xoay người đi rồi.

Dư Man ôm đứa bé đuổi theo ra đi vài bước, ngẫm lại trở về nhà.

Từ Đại Hải hai vợ chồng hỗ trợ chăm sóc đứa bé, Dư Man đi Vương Nhị Bảo nơi ở.

Hai vợ chồng không ở nhà, hàng xóm có người ở.

“Nhà hắn đây là làm sao vậy?”

Hàng xóm thở dài: “Còn có thể như thế nào.”

“Lại bởi vì bài bạc?”

Vợ của Vương Nhị Bảo tuổi còn trẻ cư nhiên là nghiện cờ bạc, thích đánh bài, hai vợ chồng cả ngày là cải nhau. Trong phòng đồ vật đều bị đập tan tành, cửa sổ chỉ còn lại khung sắc. Này là Vương Nhị Bảo đem Hàn Mai đánh bỏ chạy. Dư Man cùng hàng xóm hỗ trợ thu thập nhà cửa, một đám không khỏi thở dài.

“Nhị Bảo năng lực rất là giỏi, làm sao có thể cưới một cô vợ như này cơ chứ?”

“Không ai đoán trước được. Người tính không bằng trời tính.”

Dư Man nghe bọn họ nói, mí mắt giựt giựt, bỗng nhiên nghĩ tới, Hàn Mai lần này đánh bạc đem nhà đều là đi cầm bán,Vương Nhị Bảo muốn cùng cô ly hôn.

9 giờ tối, Vương Nhị Bảo trở về, Dư Man xem hắn: “Nếu không, đi nhà ta ở một đêm đi!”. Vương Nhị Bảo xoa mặt gật đầu, nếu không đi, đêm nay hắn lại ngủ với muỗi. Hơn mười giờ mới đến nhà Dư Man, Vương Nhị Bảo đứa con đã ngủ rồi. Dư Man đem hai bé con nhà mình đã ngủ say, mang đi tây phòng, làm Vương Nhị Bảo cha con cùng Từ Đại Hải hai vợ chồng ngủ già ở tại đông phòng.

Buổi sáng Dư Man tỉnh dậy sớm, nhìn hai đứa con mình, câu lấy khóe miệng lộ ra ý cười. Chỉnh sửa lại chỗ nằm cho hai đứa, Dư Man mặc quần áo lên. Dư Man đang ở làm cơm sáng, Vương Nhị Bảo từ trong phòng ra tới.

Đôi mắt hồng hồng, vừa thấy liền biết là một đêm không ngủ.

Vương Nhị Bảo rửa mặt xong liền hỗ trợ nhóm lửa, ngồi xổm trước bếp mà giữ yên lặng.

“Nhị Bảo, Hàn Mai đang ở đâu?”

“Không biết.”

Dư Man đang đánh trứng gà trong bát: “Về sau có tính toán gì không?”. Nếu không vướng bận con nhỏ, Vương Nhị Bảo một người có thể dễ dàng sinh sống, có con nhỏ liền khó sinh hoạt

“Tẩu tử, đứa nhỏ có thể giúp ta chiếu cố một đoạn thời gian không ?"

Vương Nhị Bảo hạ quyết tâm muốn cùng Hàn Mai ly hôn.

“Có cái gì không được, ta sẽ đem đứa bé chiếu cố tốt.”

Vương Nhị Bảo mặt lộ vẻ cảm kích, cúi đầu không nói chuyện.