Chương 12: Từ Quốc Quân, anh đây là muốn tạo phản

Từ Đại Hải không nói cái gì, đi WC, rửa tay vào phòng. Giữa trưa có tiếng đập cửa, vừa thấy là Hàn Mai, Dư Man không có mở cửa. Chạng vạng Vương Nhị Bảo trở lại, Dư Man đem sự tình kể lại sơ lược, hắn tức giận đến mặt mũi xanh mét.

Vương Nhị Bảo tìm Hàn Mai cả nột ngày, đều tìm không ra tới.

“Đừng làm cho ta thấy ả, bằng không ta sẽ không nể mặt".

Dư Man lắc đầu: “Vậy tiểu Cột làm sao bây giờ? Ta có thể ngăn cản một rồi hai lần, nếu là lần sau cô ấy lại đến thì sao?”. Vương Nhị Bảo nhìn xem chính mình đứa con: “ Chị dâu, ta ngày mai liền đưa con về quê.”. “Đưa trở về liền có thể giải quyết mọi vấn đề? Hàn Mai nếu biết đứa nhỏ không ở nhà ta, cô ta liền biết ngươi sẽ mang đứa nhỏ đi nơi nào".

Vương Nhị Bảo trầm mặc, Ngụy Thục Trân mở miệng: “Nếu có thể hoà giải, liền làm lành đi. Hai người cũng có con rồi!”

“Thím, cuộc sống này, con chịu không được.” Ngụy Thục Trân thở dài: “Các ngươi ly hôn, đáng thương chính là đứa bé.” Vương Nhị Bảo thở dài: “Ta sẽ chăm sóc đứa bé, cùng lắm thì không kết hôn nữa.”

Đã từng ly hôn thật sự không dám tiến thêm bước nữa, liền sợ mẹ kế đối chính mình con ruột không tốt. Ngụy Thục Trân cười khổ: “Ngươi cũng không cần như thế, là người ai cũng sẽ phạm sai lầm, chỉ cần biết sửa sai là được.” Vấn đề là Hàn Mai chết cũng không hối cải, cuộc sống này như thế nào sửa chữa?

Từ Đại Hải lúc này nói: “ Không thì mang đứa bé qua nhà Quốc Dân thì như nào ?" Vương Nhị Bảo mắt sáng rực lên: “Chú à, ý tưỡng không tồi, ngày mai chú cùng ta đi một chuyến được không?”

Hàn Mai sẽ không ngờ tới việc đưa đứa bé sẽ tới nhà Từ gia.

“Ngày mai? Muốn đi liền hiện tại, lỡ như bị Hàn Mai bắt gặp thì như nào?" Ngày hôm sau Hàn Mai lại tới nữa, Dư Man nói cho cô, đứa bé đã bị Nhị Bảo mang đi. Hàn Mau oán trách Dư Man, nếu không phải bởi vì cô, mẹ con chúng ta sẽ không bị chia lìa. Dư Man nghe xong, sắc mặt tốt cũng thèm trưng ra.

Buổi chiều cùng ngày, Từ Quốc Quân đã trở lại, biết được Vương Nhị Bảo gia tình hình, vội vàng đi xem huynh đệ của mình.

Vương Nhị Bảo trạng thái không tồi, hiện tại việc khó sử lý nhất chính là ly hôn. Nhà không có, tương lai có thể mua lại, nhưng ai sẽ chăm sóc con hắn a? Vương Nhị Bảo nếu đi làm, thời gian liền không có chăm sóc đứa bé.

Từ Quốc Quân trở về nhà, nói về Vương Nhị Bảo tình hình, Dư Man mở miệng: “Chờ bọn họ ly hôn xong, liền đem đứa bé tới nhà chúng ta đi!”

“Cũng đúng, trước hỗ trợ chiếu cố một đoạn thời gian, đứa bé lớn hơn một chút liền tính tiếp.”

Dư Man bĩu môi: “Anh có vẻ rất khó xử?”

Từ Quốc Quân không phải làm khó, vẫn là sợ Dư Man không đồng ý. Tắm rửa thân thể, nằm lên giường, Từ Quốc Quân vẫn không nhúc nhích, Dư Man đυ.ng đυ.ng hắn.

“Nghĩ gì đâu?”

“Không nghĩ gì cả.”

“Không việc gì, liền đưa lương cho em mau.”

Từ Quốc Quân mệt mõi ngáp: “Đi mấy ngày xe, mệt muốn chết, mai rồi tính.” Dư Man mặt không cảm xúc: “Từ Quốc Quân, anh có phải hay không tạo phản ?”

“Cô thử đυ.ng vào ta xem, ta cho cô lĩnh đủ.”

“Nếu không có gì sai trái, tại sao anh lại phải sợ?”

Từ Quốc Quân bị chọc cười: “Ta phát hiện gần nhất cô nói chuyện hài hước.” Dư Man tiến trong lòng ngực hắn: “Anh không trốn tránh em nữa sao.”

Từ Quốc Quân kích động: “Nghiêm túc nói chuyện.”

“Em làm nũng với anh, anh không thích sao?”

Từ Quốc Quân là không có quen. Dư Man bàn tay tiến vào trong quần hắn, nắm dươиɠ ѵậŧ loát vài cái.

“Thật ẩm ướt, anh không tẩy rửa phía dưới sao?”

“Không có.”

“Thật bẩn thỉu, mau đi tẩy rửa.”

“Không muốn, ta cũng không muốn làm gì với cô.” Hắn là cố ý không tắm rửa phần dưới. Hắn không nghĩ, nhưng Dư Man lại không như vậy. Đứng dậy bật đèn, đi ra ngoài, thực nhanh Dư Man đã đem một thau nước nhỏ vào.