Chương 3: Đi ngủ, ta không có hứng thú với cô

“Anh đừng dùng quá sức là được mà .” Từ Quốc Quân thu tay trở về: “Thôi bỏ đi, ta khống chế lực không tốt, cô lại lải nhải.” Dư Man vẫn là không chịu từ bỏ. “Ngủ đi,ta không có hứng thú lăn lội với cô.” Hắn nói.

Dư Man cứng đờ người, có chút tức giận, cũng không nói lời nào, Từ Quốc Quân nằm nghiêng người. Qua có mười mấy phút, Dư Man ôm hắn, đôi ngực no đủ cạ cạ vào lưng hắn. Từ Quốc Quân không ngủ được: “Đừng nháo, ta mệt nhọc.”

“Anh tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, chỉ biết bản thân, bóp ngực em rất đau……”. Từ Quốc Nhân nghe xong liền không thích: “Ta bóp đau? Sao lại trách ta?Lúc ta muốn, cô liền từ chối. Nay tại sao tôi phải thoả mãn cô cơ chứ?”. “Anh có phải đàn ông không. Tính toán như thế chứ?”.

Từ Quốc Quân cử động chút: “ Là ta tính toán chi li? Sao cô không coi thử cô cư xử như nào? Ta cũng là đàn ông, quan hệ vợ mình phải kìm nén, không được chạm vào, thế ai nghĩ cho ta?”.Dư Man phụt cười: “Phía trước đều là em không đúng, là lỗi của em. Về sau em sẽ không để anh nghẹn úng nữa". Từ Quốc Quân hừ hừ: “Nghẹn đều đã quen, cảm ơn.”

Thời gian dài không chung đυ.ng, tình cảm dập tắ, không chút mong chờ gì. Dư Man bò dậy ghé vào trên người hắn: “Quỷ hẹp hòi, không được tức giận, em sẽ sửa mà.” Từ Quốc Quân không nói lời nào, Dư Man hôn lên môi hắn, lúc này không dám dùng sức gặm, một chút hôn môi, hơi mang hướng dò hỏi.

Khi hai môi vừa tách rời, hắn nói: “Ta thấy hơi kỳ lạ?”. “Kỳ lạ như nào?” Dư Man hỏi. “Ta có chút không thích ứng, vẫn là thôi đi, tự nhiên hôn môi làm gì?”. Dư Man chịu đựng, tay ngứa muốn đánh hắn.

Tự nói chính mình nên bình tĩnh, không nên đánh người: “Từ từ rồi quen thôi, mọi người đều nói, hôn môi là tăng tình thú vợ chồng .”

Từ Quốc Quân lại lần nữa đem nàng đẩy xuống dưới: “Cô liền thích nghe mọi người nói vớ vẫn. Dư Man ngậm miệng: “Vậy anh rốt cuộc có muốn làm không?”. “Không muốn, ta nóng, ngủ đi!”

Sau nhiều lần muốn thử, nhưng Từ Quốc Quân toàn không hưỡng ứng. Dư Man có chút ủy khuất, trở mình xuống, cắn môi không nói gì. Nhường rồi lại nhịn hắn như vậy, nhưng hắn cố tình là không quan tâm. Vậy cô nên làm gì bây giờ ?

Dư Man suy nghĩ trong đầu, dần dần nhắm hai mắt lại, một đêm gió êm sóng lặng trôi qua. 5 giờ sáng cô liền dậy, chủng bị cơm sáng, lại tìm không thấy quần áo đã cởi ra hôm qua. Sau khi ăn xong, Từ Quốc Quân cũng không đi làm, cùng Dư Man mang theo hai vợ chồng già đi bệnh viện.

Trên đường Ngụy Thục Trân liền nhắc mãi, không cần tốn tiền để đi khám, vì bọn họ thân thể đều rất tốt. Dư Man trải qua đã sớm biết, hai bọn họ đều không khoẻ, tương lai Từ Đại Hải sẽ nằm liệt trên giường.

Trải qua một hồi kiểm tra, Từ Đại Hải thân thể có chút không ổn, nếu không chữa trị kịp thời, tương lai sẽ bại liệt. Rời khỏi bệnh viện, Từ Quốc Quân đều phải cảm ơn Dư Man vì đã thu xếp cho ba mẹ mình đi kiểm tra thân thể, bằng không hậu quả hắn cũng không dám tưởng. Từ Đại Hải im lặng, trên đường trở về không nói một tiếng. Ngụy Thục Trân thở hổn hển, trước giờ bà là không đi làm, chỉ có thể ở nhà nấu cơm, chăm sóc gia đình, hiện giờ Từ Đại Hải lại phát hiện ra thắt lưng mang bệnh, hai vợ chồng cảm thấy như rơi vào bước đường cùng.