Chương 33: Chuyện cũ thê thảm

“Muội không như vậy, Nhị bá mẫu sẽ muốn đem ốc biển của chúng ta lấy đi,” Dựa vào cái gì đưa cho nàng, hừ, còn nói lòng tốt ăn giúp, đầu óc có bệnh!

“Ai, nàng a, chính là người như thế, Ngư nhi, về sau cách xa nàng một chút,” Trần Yến là lo lắng đắc tội Nhị bá mẫu, sẽ khiến nương bị làm khó, cho nên khuyên nói.

“Ân!” Trần Ngư hiểu rõ tâm tư của nàng, liền biết điều gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, Lâm thị cùng Trần Đông Sinh đều tới, hai người khí lực lớn, mỗi người một cái xách, mỗi tay dắt một hài tử về nhà….

“Phải làm sạch sẽ một chút,” Trần Ngư dặn dò, thấy Trần Đông Sinh ngồi ở một bên nhìn bọn họ cười suốt, vẻ mặt rất là thích ý, thì tiến lên ghé vào trên đầu gối hắn, nũng nịu hỏi: “Phụ thân, tỷ tỷ nói giũa không thể ăn, là thực sao?”

Trần Đông Sinh vừa nghe, trầm mặc một hồi, trong mắt giống như hiện lên một tia u buồn, sau cùng thở dài một tiếng thoáng bi thương nói: “Một năm kia, hạn hán, trong đất không chút đồ ăn, mọi người ngay cả khí lực chống thuyền rời bến cũng không có… Ốc biển trên tảng đá đều bị giành hết, thừa lại giũa gắt gao dính ở trên tảng đá… Tiểu muội tuổi còn nhỏ, mới hai tuổi, đói quá, khóc khiến người đau lòng không thôi, Đại ca đi bắt một vài giũa trở về, nấu một nồi lớn, mọi người đói quá, cũng không quản có thể ăn được hay không, mặc kệ miệng đầy mảnh thạch, đều nuốt vào bụng… Chỉ là sau đó, tiểu muội vẫn là không giữ được…,”

Trần Ngư vừa nghe, sửng sốt nửa ngày nói không ra một câu nào — Những chuyện này, chưa từng có người nào cùng nàng nói qua. Nàng nhìn thoáng qua Lâm thị, thấy nàng cũng là vẻ mặt kinh ngạc, sợ rằng chuyện này căn bản không biết, thì dò xét Trần Đông Sinh một cái, sợ hãi nói: “Phụ thân, là Ngư nhi không tốt…,”

“A a…,” nghe thấy lời Trần Ngư, hốc mắt rưng rưng Trần Đông Sinh tốt hơn một chút, xoa đầu nàng cười, chỉ là có chút chua xót. “Đây đều là chuyện quá khứ, chỉ là hôm nay Ngư nhi hỏi, cha mới nghĩ đến … Ngư nhi a, giũa này là có thể ăn, chỉ là thịt ít, hương vị tuy rằng ngon, nhưng mảnh thạch nhiều, cắt miệng, trước mắt mọi người lương thực cũng có thể ăn no, sẽ không nguyện ý đi ăn chút đông tây kia!”

Cũng có thể ăn no? Trần Ngư rất muốn trợn trắng mắt, câu nói này, lừa quỷ đâu! Từ lúc nàng tới nơi này nhiều ngày như vậy, đến ngày hôm qua ở riêng xong mới ăn no một chút, còn lại đều là ăn không đủ no, chỉ chưa đói chết, được chứ!

“Ngư nhi, muội vẫn thèm ăn như vậy? Sao lại nhìn chòng chọc lên giũa đâu?” Trần Hải nhìn nàng vẻ mặt u buồn, thì buồn cười cười trêu nói.

Ta thèm ăn? Ta thèm ăn cọng lông (thực thèm ăn cũng không thừa nhận!), ta này còn không phải là vì cả nhà này, muốn thoát khỏi nghèo khó làm giàu, không làm một vài chút đông tây hiếm lạ, có thể được không? “Muội chỉ là thấy những thứ này trong biển, đều có thể ăn, cho nên muốn hỏi một chút phụ thân mà thôi!” Nhẹ nhàng giải thích một chút, sau đó không để ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Trần Hải, tự ý quay ra.

Nhiều ốc muối như vậy, làm mười mấy bình, làm cho Trần Hải khóe miệng tươi cười thế nào cũng che dấu không được, đều mau cười đến sau lỗ tai.

Ốc muối đã làm xong, may mà người bên bờ biển không thiếu nhất là muối, bằng không Trần Ngư thực uất ức.

“Nhiều con cua như vậy, làm sao ăn hết?” Lâm thị thấy trong thùng gỗ vang tiếng bò “Đặng đặng” của con cua nhỏ, nhìn Trần Đông Sinh hỏi: “Nếu không, chàng đưa chút đi cho cha nhắm rượu!?” Chỉ cần Hồ thị không làm khó dễ, Lâm thị vẫn là nguyện ý chiếu cố bọn họ, dù sao bọn họ là công bà của mình. (công công bà bà)

“Không muốn,” Trần Ngư không chờ Trần Đông Sinh mở miệng, lập tức ngăn trở, thấy Lâm thị cùng Trần Đông Sinh đều không tán đồng chăm chú nhìn mình, thì chu mỏ kêu lên: “Nãi nãi cái gì cũng không cho chúng ta ăn, dựa vào cái gì con cùng ca ca tỷ tỷ khổ cực lượm con cua muốn tặng cho nàng ăn? Con mặc kệ, chính là không cho!”