Chương 4: Trần Ngư ngồi cũng trúng đạn

“A mẫu, làm sao lại là ta ở đây làm ầm ĩ, cha đứa nhỏ vội, ta cũng đau lòng, để nửa đêm về sáng thuyền người trở về, Lâm nhi bọn chúng cũng phải cùng đi hỗ trợ, hiện tại không cho ăn no chút, buổi tối làm sao làm việc a!?” Một bên nói, một bên thì đi gắp cá khô, còn gắp con dày lớn nhất, đem Hồ thị tức giận muốn ngã ngửa.

“Nhìn cái gì vậy, một đám đàn bà phá sản, còn không mau ăn?” Hồ thị đấu không lại Chu thị, liền hướng về những người cúi đầu phát hoả, không việc gì tìm việc làm, chính là không nghĩ để cho người một nhà ăn cơm ngon miệng.

Ngư Nhi tiếp tục cúi đầu, nhưng là Hồ thị căn bản không buông tha nàng, hướng nàng gào lên: “Ngư nhi, ngươi cũng lười ba ngày, đừng giả chết cho ta, buổi tối cha ngươi bọn hắn trở về, ngươi cũng lên chuyển cá đi…,”

Nằm cũng có thể trúng đạn a! Ngư nhi bất đắc dĩ thầm than: nàng đã khiêm nhường đến không thể khiêm nhường nữa, vì sao bị thương vẫn là nàng chứ?

“A mẫu,” mẫu thân Trần Ngư Lâm thị vẫn không có lên tiếng, nhưng khi nghe đến bà bà muốn hài tử bị thương mới khỏi đi bến tàu, thì không nguyện ý. Nàng uyển chuyển nói: “Ngư nhi còn nhỏ, vết thương trên đầu còn chưa lành,”

“Ngậm miệng, ngươi là cái nữ nhân lười,” Hồ thị nghĩ từng người từng người đều phản bác chính mình, khuôn mặt béo tức giận thành cái bánh bao nhăn, nhìn thật sự là buồn cười, nhưng không có người nào dám cười ra. “Nhiều lần đều là ngươi châm ngòi, nếu không Ngư nhi lần này sẽ bị thương sao? Hiện tại thấy nàng vui vẻ liền sủng như vậy, về sau sủng thành một cái dạng lười giống như ngươi xem nàng còn có thể gả cho ai!”

Trong mắt Lâm thị chứa nước mắt ủy khuất, mình gả vào Trần gia, làm bao nhiêu việc, nhưng vì cái gì vẫn không thể làm cho bà bà vừa lòng đâu?

“Nãi nãi, nếu bà không làm cho ông nội đánh nương cháu, muội muội cháu sẽ bị ông nội đẩy ngã va vào bị thương đầu sao?” Trần Hải của Tam phòng vốn vẫn trầm mặc lên tiếng, hắn là ca ca Trần Ngư, năm nay tám tuổi, là một nam hài quật cường hướng nội. Hắn bất mãn nãi nãi vẫn khi dễ nương cùng muội muội, liền lên tiếng bảo vệ.

Muốn hỏng bét! Ngư Nhi ở trong lòng mặc niệm một tiếng, kết quả không chờ trong một lát, Hồ thị liền kéo mở cổ họng khóc thét, ra sức vỗ vào cái bàn lung lay sắp đổ kia, trong miệng tuôn ra nhưng từ dơ bẩn không nên có ở trưởng bối: “Ngươi là đứa súc sinh, ta nuôi ngươi cho ngươi ăn, ngươi là đồ con rùa, thế nhưng dám mắng ta, ta sắp xếp cho ông nội ngươi đánh nương ngươi, ngươi cũng không nghĩ xem nương ngươi muốn làm cái gì, nàng muốn hủy Trần gia chúng ta, đánh chết nàng cũng không phải quá mức!”

Nghe thấy lời nói như vậy, Trần Ngư có chút kinh ngạc, nàng biết nguyên nhân mình bị thương, lại không biết bên trong còn có dây dưa gì, nhưng dù sao vẫn cảm thấy lấy người như Lâm thị, sẽ không làm ra cái chuyện kinh thiên động địa gì, đã nghĩ đến chuyện này mình nhất định phải hỏi rõ ràng.

Hồ thị tức giận mắng tới khi Lâm thị lôi kéo Trần Hải nhận lỗi mới kết thúc.

“Mệt mỏi quá a!” Xem trận này xong, Trần Ngư phát ra cảm thán lớn nhất trong mấy ngày qua.

“Con là một tiểu nha đầu, con mệt mỏi cái gì?” Lâm thị không còn vẻ ủy khuất như vừa rồi, thấy nữ nhi của mình không có chuyện gì, trong lòng lại chịu khổ lớn hơn nữa cũng không sao cả. Thấy nàng cảm khải giống như tiểu đại nhân, thì buồn cười chọc chọc đầu nàng, cười mắng.

“Nương,” khi tỉnh lại thấy Lâm thị đầy mặt là vết thương, đầu bù tóc rối, trong lòng Ngư nhi vô cùng khϊếp sợ — tới cùng là phát sinh chuyện gì, một người công công (bố chồng) sẽ không để ý luấn lý đạo đức, quản tới cả lão bà của nhi tử, việc này ở dưới quê hẳn là chuyện lớn!? Nhưng là, vì cái gì Hồ thị lại nói giống như là Lâm thị sai, chuyện này đọng lại trong lòng nàng, làm cho nàng tâm ngứa, rất muốn hiểu rõ mọi chuyện tới cùng là như thế nào.