Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 116: Người nhà

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Tập huấn tân học viên kết thúc, học viên đủ tư cách chính thức trở thành viện sinh tân khóa của học viện Liên Bang, hình tượng khủng bố của Sân Mộc khi làm viện sinh khảo hạch trở thành ác mộng với vô số viện sinh tân khóa, đều lén gọi là ác ma Sân Mộc.

Sự nghiệp giải trí của Tiêu Lâm Du dần dần đi vào quỹ đạo, Sân Mộc để Nhã Phỉ đi theo Tiêu Lâm Du giúp y xử lý công việc. Nhã Phỉ si mê Sân Mộc, đối với lời của Sân Mộc đương nhiên vui vẻ hỗ trợ.

Giang Hồ Kiếm Ca đã quay đến hậu kỳ, tuy rằng diễn viên không đáng tin cậy, nhưng trang phục hoa lệ, binh khí cùng công pháp làm người hoa mắt, lại là chuyện xưa mới mẻ hiệu ứng huyết lệ độc đáo, muốn trở thành hắc mã của giải trí tinh ảnh hẳn là không thành vấn đề.

Không khí học viện dần dần khôi phục lại bình thường, mà Sân Mộc lại nhận được nhiệm vụ điều phối (điều động phân phối) từ viện trưởng, hội nghị giao lưu các học viện sẽ do Sân Mộc phụ trách xử lý, các Hộ Vệ Đoàn phải phối hợp với chỉ huy tối cao Sân Mộc.

Trong phòng tổng hội nghị Hộ Vệ Đoàn của học viện, Sân Mộc đảo đảo ghế xoay, nhìn Hộ Vệ Đoàn đã tề tụ nói "Có ý tưởng cứ nói."

"Ta cảm thấy viện sinh phụ trách an ninh hẳn là phải tăng lên." Viên Doãn Ca nói trước. "Tham gia giao lưu đều phải là viện sinh ưu tú có tiếng, tuyệt đối không thể xảy ra sự cố."

Sân Mộc trầm ngâm một lát, ngẩng đầu ý bảo Viên Cảnh Trạch "Cảnh Trạch đi theo Doãn Ca phụ trách giám sát học viện."

"Không thành vấn đề." Viên Cảnh Trạch gật đầu.

"Học viện cung cấp túc khu A3 cho viện sinh giao lưu,hội nghị giao lưu có 61 viện sinh, trừ bỏ học viện đi theo đạo sư, phân chia các viện sinh còn lại cũng phải ở một phòng 3 người, phỏng chừng sẽ có viện sinh gây sự." Mộ Đồ do dự.

"Căn cứ vào quy tắc phân chia túc khu của học viện,viện sinh ưu tú nhất mới có thể được túc khu riêng biệt, viện sinh bình thường ở túc khu tập thể." Long Vũ bưng máy tính nghiêm túc phản bác.

Sân Mộc xuất thần dựa vào ghế xoay, nhìn ra Sân Mộc chỉ muốn kết quả cuối cùng, Trác Kỳ Bảo lên tiếng "Túc khu A3 thuộc về túc khu độc lập, dựa theo quy định về túc khu của học viện là phải nộp phí dụng, sắp xếp viện sinh giao lưu ở đó vô cùng thích hợp."

"Nhưng nếu viện sinh không chịu ở chung nên xử lý thế nào." Viên Doãn Ca đưa ra dị nghị.

"Học viện Liên Bang có quy định riêng của học viện, quy định không thể phá." Trọng Tử Vũ nói chen vào.

"Túc khu A3 sắp xếp dựa theo đánh số của học viện đi." Sân Mộc đột nhiên đánh gãy tranh cãi nói. "Không thể nuông chiều mấy tên có bệnh xù lông đó."

Nếu Sân Mộc đã đưa ra quyết định, liền không cần tiếp tục tranh luận về vấn đề chỗ ở. Ngu Cơ suy tư một lát, nhấc tay đưa ra vấn đề "Vị trí dùng cơm của viện sinh giao lưu, cần phải dọn sạch một khu riêng để dùng cơm không."

"Viện sinh đến giao lưu là từ học viện nào, ta thấy là học viện Liên Bang mời về làm tổ tông." Sân Mộc xụ mặt bác bỏ. "Khu dùng cơm riêng ta còn chưa có, nghĩ cũng đừng nghĩ."

Long Vũ xoa ấn đường giải thích hộ Sân Mộc "Đã là tới học viện giao lưu, thì phải thể nghiệm tính chân thật của học viện Liên Bang."

Nhìn thấy vẻ mặt không tốt của Sân Mộc, Ngu Cơ muốn nói lại thôi, yên lặng đem lời nói đến miệng nuốt về. Không dám nói "năm rồi cũng là như vậy."

"Dạ hội chào đón ngươi muốn an bài thế nào." Trọng Tử Vũ hỏi Sân Mộc.

"Mỗi khóa đề cử ra viện sinh lên biểu diễn, tùy tiện lừa phỉnh cho qua là xong." Sân Mộc phát bệnh ung thư lười.

"Chiêu mộ biểu diễn cho dạ hội đã được công bố cho học viện, đêm mai là hết hạn." Long Vũ chịu thương chịu khó đảm đương Gia Cát sau màn, yên lặng giúp Sân Mộc điều động.

Giao lưu hội nghị xác định nhiệm vụ phân phối, từng người đều có xong việc làm, Sân Mộc đương nhiên là buông tay chưởng quầy, mỹ rằng tổng chỉ huy giám sát toàn cục bình thường hoạt động.

Tạm thời an bài thỏa đáng mọi việc, lúc giải tán Bạch Thiên Ngân thuận miệng trêu đùa "Không bằngSân Mộc ca biểu diễn mở màn dạ hội đi."

Vốn Bạch Thiên Ngân chỉ nói cho vui, không nghĩ tới Sân Mộc thế mà thật sự suy xét. "Ta hát rất không tồi."

Trác Kỳ Bảo may mắn nghe qua giọng hát của Sân Mộc nháy mắt cứng đờ, yên lặng thu dọn nhanh hơn, khom lưng lén chạy ra khỏi phòng.

Nghe Sân Mộc muốn hát, mấy người vốn chuẩn bị rời đi đều dừng lại, rất có hứng thú nhìn vẻ mặt ngạo kiều của Sân Mộc.

"Quả nhân dạy các ngươi âm thanh cá heo chính tông." Sân Mộc cố làm ra vẻ cao giọng, trong ánhmắt mong chờ từ bốn phía xé mở yết hầu.

"Ngao ô ~~"

"!!!" Mọi người.

Âm thanh cá heo của Sân Mộc thực sự có kinh vô hỉ, vì sức khỏe tinh thần của viện sinh giao lưu, mấy người Mộ Đồ vừa lừa vừa gạt cuối cùng cũng làm Sân Mộc từ bỏ ý định biểu diễn mở màn.

Sân Mộc bày ra vẻ mặt lãnh đạo làm dấu hiệu giải tán hội nghị, kéo thân thể lười nhát chuẩn bị trở về túc khu, sắp đến túc khu liền thấy Tứ Á ngồi bên góc tường mơ màng sắp ngủ.

Sân Mộc tới gần làm Tứ Á đột ngột mở mắt, lệ khí hiện lên, nháy mắt lại khôi phục lại bình thường. "Sân Mộc ngươi đã về."

Sân Mộc chỉ xem Tứ Á như không khí, mặt vô biểu tình đi thẳng vào túc khu. Tứ Á dính theo sau Sân Mộc, duỗi tay muốn chạm vào Sân Mộc lại bị né tránh.

"Ngươi tới đây làm gì." Sân Mộc ôm cánh tay mắt lạnh nhìn Tứ Á.

"Ta tặng cho ngươi ăn." Tứ Á bê một hộp kim loại đưa cho Sân Mộc. "Ngươi cũng đã đói bụng."

Khóe mắt Sân Mộc liếc qua hộp kim loại, khí tức quanh quẩn trên hộp làm Sân Mộc biết bên trong chính là tinh hạch. Sân Mộc thản nhiên thu hộp vào không gian,thái độ lãnh ngạnh chuẩn bị nói không cho Tứ Á vào túc khu.

"Ta có thể vào không?" Tứ Á mong chờ nhìn túc khu phía sau Sân Mộc.

Vốn định lắc đầu cự tuyệt, nhưng đột nhiên Sân Mộc nghĩ đến một số việc muốn hỏi Tứ Á, trong học viện trừ bỏ túc khu hình như không có nơi nào an toàn hơn.

Tránh đi tầm mắt nóng rực của Tứ Á, Sân Mộc xoay người tiến vào túc khu "Đi theo."

Tứ Á vui sướиɠ theo Sân Mộc vào túc khu, Trọng Tử Vũ đi ngang qua mày nhíu, vô thức siết chặt hộp cơm trong tay.

Trầm mặc nhìn chằm chằm Sân Mộc vào túc khu hồi lâu, Trọng Tử Vũ đem hộp cơm trưa ném vào rương cất trữ, xoay người lạnh lùng rời đi.

Tứ Á theo Sân Mộc vào phòng khách túc khu, giống như bọ chó ầm ĩ, nhảy nhót chạy khắp phòng. Bực bội Tứ Á lắc lư trước mắt, Sân Mộc nhấc chân đá người đến sô pha. "Ngồi xong!"

Tứ Á an ổn xuống xuống, đôi mắt u ám tương đồng Sân Mộc phát ra nóng rực. Sân Mộc ngồi đối diện Tứ Á, khí thế bá đạo lạnh thấu xương "Bây giờ ta hỏi ngươi đáp, không cho nói lời vô nghĩa."

"Được a~" Tang thi đô miệng cũng rất đáng yêu.

"Ngươi từ đâu tới đây, có bao nhiêu đồng bạn." Làm lơ Tứ Á làm ngốc, Sân Mộc nói trắng ra.

"Ta cùng Sân Mộc đều là cùng đến từ địa cầu, có ba người."

"Các ngươi làm sao đến được nơi này." Tuy trong lòng đã có suy đoán, nhưng Sân Mộc vẫn muốn xác nhận.

"Thời gian địa cầu không có sinh mệnh quá cô độc, chúng ta ngủ, nhưng đến khi tỉnh lại đã ở đây." Vẻ mặt Tứ Á trở nên u ám, tựa như nghĩ đến chuyện gì khổ sở.

"Ngươi là tự mình tiến hóa ra ý thức." Sân Mộc nghi hoặc.

"Không phải." Tứ Á nhếch miệng cười nói, đôi mắt lập loè quang mang. "Là lúc nhân loại đã vứt bỏ địa cầu mấy trăm năm, ta cùng Nguyệt ngoài ý muốn sập xuống phòng thí nghiệm dưới lòng đất, quen được Gia Long bị khóa trong phòng đông lạnh."

"Gia Long dẫn dắt chúng ta uống một loại thuốc, sau đó ta và Nguyệt biến dị gien mới có ý thức. Chúng ta đi cứu Gia Long, lưu lạc trăm năm ở địa cầu rồi ngủ say, khi mở mắt đã là Lam Á tinh."

"Thuốc?" Sân Mộc mạc danh cảm giác cả người hàn lệ.

"Gia Long biết ngươi nha." Tứ Á vô cùng tín nhiệm nói ra toàn bộ với Sân Mộc. "Gia Long là biến dị thể ngươi dùng gien phục chế ra, ta và Nguyệt cũng là dùng loại thuốc nghiên cứu ra từ máu ngươi mới biến dị gien."

Tứ Á tới gần Sân Mộc đang khϊếp sợ, đầu lưỡi lạnh lẽo liếʍ qua tai Sân Mộc. "Gien chúng ta tương đồng, chúng ta là người nhà."

"Cút ngay." Sân Mộc chán ghét đá văng Tứ Á, ghét bỏ xoa tai.

Tứ Á ngã vào sô pha cười đến vui vẻ "Căn cứ vào ghi chép bị vứt bỏ trong phòng thí nghiệm, ngươi cũng từng là đối tượng nghiên cứu của nhân loại, tuy rằng sau đó ngươi vô tung vô ảnh trốn thoát, nhưng phòng thí nghiệm vẫn giữ lại rất nhiều ghi chép thí nghiệm có liên quan đến ngươi."

"Lúc các ngươi tỉnh lại, là ở trong quan tài phong kín sao." Sân Mộc xác định cuối cùng.

"Ân." Tứ Á ngoan ngoãn gật đầu.

Sân Mộc lập tức hiểu được toàn bộ, những chiếc hộp biến mất trong phòng thí nghiệm ngầm của biệt thự Nhã Phỉ, chính là quan tài chứa thi thể của Tứ Á bọn họ.

Lúc trước tổ tiên Nhã Phỉ rơi xuống địa cầu, đánh bậy đánh bạ tiến vào phòng thí nghiệm bỏ hoang, đồ vật trong phòng thí nghiệm đều có bảo tồn đặc thù, cho dù tổn hại sau cuộc chiến, cũng có thể lưu lại không ít thứ có giá trị. Tổ tiên Nhã Phỉ mang tư liệu nghiên cứu virus tận thế đi, còn có thi thể bọn Tứ Á.

Sân Mộc dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Tứ Á, quan tài chứa thi thể,tư liệu nghiên cứu virus tận thế, vậy có bản mẫu virus và huyết thanh virus không?

Những tư liệu nghiên cứu biến mất đó hẳn là sau khi bọn Tứ Á tỉnh dậy mang đi, nếu bên trong những hộpphong kín đó thực sự có bản mẫu virus và huyết thanh, vậy thật là có chút khó giải quyết.

Liễm đi cảm xúc vào đáy mắt, Sân Mộc thần sắc bình tĩnh nói "Phòng thí nghiệm có bao nhiêu vật có quan hệ với ta." Nếu đoán không lầm, theo như lời Tứ Á thì phòng thí nghiệm hẳn là nơi cuối cùng hắn bị bắt.

"Thể thực nghiệm bảo mật cấp SSS." Tứ Á nỗ lực nhớ lại. "Tư liệu nghiên cứu thực nghiệm, bản mẫu máu, bản mẫu gien, còn có huyết nhục bị cắt, xương cốt, đại não vân vân... rất nhiều."

Theo Tứ Á tiết lộ, Sân Mộc hoảng hốt lại về tới địa ngục lúc trước, bị trói trên đài thực nghiệm, thân thể bị cắt, đại não bị tách, đau đớn tận xương sống không bằng chết.

"Nếu không có những bản mẫu đó, cũng không đủ để phục chế ra Gia Long." Tứ Á nói. "Hậu kỳ tận thế tai họa của nhân loại đã không đơn thuần chỉ là tang thi, địa cầu cũng bắt đầu sụp đổ, khi nhân loại vội vàng thoát khỏi địa cầu, cũng có rất nhiều đồ vật trong phòng thí nghiệm không được mang đi."

"Bất quá cũng bởi vì như vậy, ta và Nguyệt mới có thể tiêm vào thuốc nghiên cứu ra từ máu người, rồi biến dị gien có được ý thức con người."

Sân Mộc cúi đầu tựa đang trầm tư, Tứ Á trộm tới gần Sân Mộc nhỏ giọng "Sân Mộc ngươi thích hoa hồng sao?"

"???" Sân Mộc kỳ quái nhìn Tứ Á, nghi hoặc vấn đề của Tứ Á.

Tứ Á kéo tóc buồn rầu oán giận "Gia Long nói trong trí nhớ của ngươi thích hoa hồng."

"Hắn xem qua ký ức của ta." Sân Mộc buột miệng thốt lên, sau đó đột nhiên nhớ tới hoa hồng đen nhận được lúc trước, lập tức hiểu được hoa hồng đến từ đâu.

Trong viện tổ chức thực nghiệm U hắn từng gia nhập trước đây, dưới cửa sổ đúng là có vài cây hoa hồng, nhưng cũng không phải thích lắm.

"Tuy rằng Gia Long phục chế từ gien của ngươi, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút mảnh vỡ ký ức, không hoàn chỉnh."

"Biến dị thể phục chế gien." Hai mắt Sân Mộc trầm xuống.

Trước đây nhân loại vì tiêu diệt hắn, chăn nuôi tang thi làm vũ khí sinh hóa, nghiên cứu gien và bản mẫu huyết nhục của hắn, muốn tạo ra những tang thi tương đồng hắn, xem ra Gia Long chính là một trong những biến dị thể được phục chế đó.

"Ngươi vài lần nói muốn về nhà, là có ý gì." Sân Mộc không muốn miệt mài theo đuổi vấn đề của Gia Long.

Sân Mộc nhắc tới về nhà, vẻ mặt Tứ Á lập tức ảm đạm. "Lam Á tinh căn bản không thích hợp để tang thi sinh tồn, nó sẽ ăn mòn thân thể chúng ta, khiến chúng ta từ từ suy nhược."

"Chúng ta không sợ chết, nhưng dù là chết chúng ta cũng muốn chết ở quê hương của mình."

"Lấy năng lực các ngươi quay về địa cầu cũng không phải việc khó."

"Chúng ta cũng đã thử qua." Cảm xúc Tứ Á đột nhiên kích động, đôi mắt cũng có dấu hiệu nhiễm máu. "Chúng ta nhận thấy thân thể suy yếu vài lần muốn quay về địa cầu, chính là không biết vì sao địa cầu như ngăn trở chúng ta, chúng ta vào không được."

"Nguyệt tiên đoán tương lai, khi rơi vào vực sâu tuyệt vọng, thần sẽ mang chúng ta đưa về cố hương." Tứ Á nóng bỏng nhìn Sân Mộc. "Là ngươi sáng lập ra chúng ta, ngươi chính là thần của chúng ta."

Chăm chú nhìn Tứ Á, Sân Mộc nghĩ đến lời Tứ Á nói, Lam Á tinh sẽ làm tang thi từ từ suy nhược, nhưng đến nay hắn vẫn chưa có bất cứ cảm giác gì, chẳng lẽ là vấn đề thời gian?

"Các ngươi đến Lam Á tinh bao lâu rồi." Sân Mộc hỏi.

"Một ngàn 300 năm."

"......"
« Chương TrướcChương Tiếp »