Chương 119: Dư luận

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi - Chương 119: Dư luậnNguyên bản chỉ là chương trình luyện tập đối kháng đơn giản của viện sinh, Sân Mộc tham gia ngay lập tức thu hút một đám đông vây xem, bên ngoài sân huấn luyện vắng vẻ nhanh chóng sôi trào, điều này khiến mặt viện sinh giao lưu trở nên đầy ngu muội, không biết vì sao cốt truyện lại triển khai như thần.

Sân Mộc đơn thương độc mã sát tiến địch doanh, viện sinh lớp xé chẵn ra lẻ từng người tác chiến, nhìn như chiến đấu không có kết cấu, nhưng lại là thực lực cực hạn của viện sinh lớp 6. Chỉ cần có thể công kích đến Sân Mộc, chiêu thức càng nham hiểm càng sử dụng công khai không giới hạn.

Trong mưa bom bão đạn dày đặc, Sân Mộc không có bất cứ trang bị nào, chỉ dựa vào thân thể linh hoạt, ngũ cảm nhạy bén mà chém gϊếŧ quân địch.

Viện sinh giao lưu đem cuộc chiến xem vào mắt, chỉ nói Sân Mộc tiến sâu vào vòng vây anh dũng gϊếŧ địch. Mà viện sinh học viện Liên Bang lại đều rõ ràng, Sân Mộc tuyệt đối đang lưu tình, nếu không viện sinh lớp 6 kia đã sớm tan quân.

Súng cảm ứng gây sát thương bị bóp méo trong tay Sân Mộc, hai chân viện sinh bị dồn đến góc tường run lên, nhìn Sân Mộc tựa như tiểu quỷ thấy Diêm Vương.

Mắt thấy Sân Mộc vung nắm tay, viện sinh quyết đoán che mặt ngồi xổm xuống "Cho thống khoái chút nha."

Nhìn viện sinh như con cừu bị khi dễ, Sân Mộc hơi run rẩy khóe miệng, nắm tay vung lên nhẹ dừng trên bả vai viện sinh, trong ánh mắt kinh ngạc của viện sinh, Sân Mộc ôn nhu bóp nát máy cảm ứng. "Kỳ thật ta rất dễ nói chuyện."

Viện sinh trợn mắt há hốc mồm nhìn Sân Mộc rời đi, lúc đang định thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên có tiếng nổ đinh tai nhức óc, viện sinh chỉ cảm thấy dư chấn lan đến, thân thể đau nhức ngã ra khu vực huấn luyện.

Trước khi viện sinh hôn mê phảng phất như nghe được tiếng của Sân Mộc. "Chỉ là ngộ thương."

Cho dù Sân Mộc cố tình lưu tình, thì toàn bộ viện sinh lớp 6 vẫn thảm thiết mà bỏ mình, nửa bên tòa nhà cũ nát sụp xuống, Sân Mộc phủi bụi bậm trên người ra khỏi khu vực chiến đấu.

Viên Cảnh Trạch đem áo khoác chế phục đưa cho Sân Mộc, hai mắt nhìn đến vết trầy trên tay Sân Mộc khẽ nhíu mày. "Như thế nào lại bị thương."

Sân Mộc mặc áo khoác vào, cố ý che khuất vết trầy trên cổ tay "Chỉ là bị kim loại quẹt trúng, không nghiêm trọng lắm." Cú nổ vừa rồi bị mùn kim loại làm trầy da, tuy rất nhanh sẽ khép mặt nhưng vẫn lưu lại vệt đỏ.

"Hoạt động của viện sinh giao lưu đến đây thôi, trước cho viện sinh về túc khu nghỉ ngơi, đến tiệc hoan nghênh buổi tối lại tập hợp." Trọng Tử Vũ hỏi ý kiến Sân Mộc.

"Các ngươi tùy ý." Sân Mộc đem tay đút vào túi chuẩn bị rời đi. "Buổi tối là công việc của Doãn ca, có vấn đề thì tìm nàng xử lý."

"Sân Mộc ca đi nghỉ ngơi đi." Viên Cảnh Trạch gật đầu nói.

Nói với Lôi Minh một tiếng, Sân Mộc liền bỏ lại đoàn viện sinh giao lưu một mình trở về túc khu. Lúc vừa tiến vào túc khu, Sân Mộc đột nhiên xoay người đôi mắt sắc bén nhìn về phía xa, lòng bàn tay ngưng tụ lốc xoáy tràn ngập sát khí.

Nắng chiều màu cam bao trùm học viện, những đám cây Vân Vụ lắc lư theo gió, xung quanh túc khu yên tĩnh ấm áp cũng không có viện sinh qua lại. Nhớ đến tầm mắt lạnh băng vừa rồi, giữa mày Sân Mộc không ngăn được nhăn lại.

Phòng chỉ huy căn cứ Cửu Quân, Viên Úc Thần hung hăng nghiền nát máy tính trên bàn, vẻ mặt vặn vẹo cùng ánh mắt thịnh nộ, giống như con sư tử bị chọc giận.

Tất cả người trong phòng chỉ huy đều run sợ cúi đầu, Viên Úc Thần rất ít khi lộ phẫn nộ ra ngoài, lần này nổi trận lôi đình hiển nhiên là bị tức đến không nhẹ.

Bị quan quân phía sau xô đẩy, Trọng Lân cứng đờ tiến lên, tận lực làm mình bình tĩnh trông đáng tin một chút. "Nguyên soái, sự tình đều có thể điều tra rõ ràng, quan trọng nhất hiện giờ chính là làm sao xử lý dư luận trên tinh võng."

Phàn Diệp đẩy móng heo của Lâu Linh ra, ngượng ngùng tiến lên nói "Trọng thượng tá nói không sai, hiện giờ cần phải chú trọng xử lý dư luận tinh võng, ít nhất trước khi Sân thiếu phát hiện."

Âm thanh nửa câu cuối Phàn Diệp nói rất nhẹ, vẻ mặt Viên Úc Thần âm trầm đến khủng bố. Không khí trong phòng chỉ huy giống như hầm băng, áp bức thần kinh mỗi người.

Viên Úc Thần ngăn lại cơn thịnh nộ, lửa giận đọng lại lạnh lùng nói "Phàn Diệp Tề Lăng Mạt tra xét kỹ chuyện này đến cùng, Trọng Lân giải quyết chuyện dư luận dân chúng, tin tức liên quan chuyện này trên tinh võng, đêm nay cần phải giải quyết toàn bộ."

"Vâng!!"

Cửa phòng chỉ huy được từ bên ngoài, chờ phòng chỉ huy chỉ còn một mình, Viên Úc Thần lấy quang não ra, nhìn số quang não của Sân Mộc do dự hồi lâu không có ấn xuống.

Bây giờ trong đầu Viên Úc Thần ngoại trừ phẫn nộ, thì chỉ còn lại "lật thuyền trong mương"*.

*Lật thuyền trong mương: thành ngữ TQ, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.

Màn đêm buông xuống học viện Liên Bang cũng là lúc sắp bắt đầu dạ hội hoan nghênh viện sinh giao lưu, tuy buổi tiệc do Viên Doãn Ca làm chủ trì, nhưng Sân Mộc là tổng chỉ huy hội nghị giao lưu học viện, nên cũng phải đi qua tọa trấn.

Hội trường học viện Liên Bang, tòa nhà hình khối Rubik có sức chứa cả vạn người, các tầng lầu treo là nơi trưng bày và xem cảnh, tầng trung tâm có nhiều sân khấu biến ảo.

Sân Mộc cùng viện sinh giao lưu ngồi ở dãy trước sân khấu, sân khấu hình chiếu biến ảo giả thuyết, bày ra rộng rãi với hiệu quả thị giác thần kỳ.

Tiết mục buổi tiệc là do viện sinh các khóa của học viện Liên Bang bài diễn, có ca vũ cùng kịch ngắn, cũng có đấu vật và diễn luyện dị năng rất đặc sắc, viện sinh giao lưu xem cũng gật đầu tỏ vẻ vừa lòng.

"Nếu học viện chúng ta có tài chính sung túc, cũng tuyệt đối không kém hơn học viện Liên Bang." Tỉnh Bách nói.

Sân Mộc lấy khóe mắt liếc nhìn Tỉnh Bách, thấy miệng Tỉnh Bách không đừng có đồ ăn vặt nhét vào làm Sân Mộc hoàn toàn hiểu được một thân mỡ béo này của Tỉnh Bách từ đâu mà ra. "Đây là chênh lệch."

"Sân Mộc, nghe nói danh ngạch tinh tế săn thú đã được học viện khảo sát, Sân Mộc tổ đội không?" Tỉnh Bách tò mò hỏi.

"Nếu tinh tế săn thú đυ.ng phải, trước gϊếŧ chết ngươi."

"Tinh tế săn thú sẽ có thể nghiêm túc quyết đấu cùng Sân Mộc, ta nhất định sẽ tham gia." Như không cảm giác được ác ý của Sân Mộc, Tỉnh Bách siết tay hóa thân thành cậu béo đầy nhiệt huyết.

Sân Mộc yên lặng đỡ trán, đã hoàn toàn từ bỏ với chỉ số thông minh hết thuốc chữa của Tỉnh Bách.

Viện sinh Liên Bang đang chuẩn bị biểu diễn trên sân khấu, Tỉnh Bách nuốt đồ ăn vặt trong miệng tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Sân Mộc. "Ta cho rằng Sân Mộc là chỉ huy của hoạt động viện sinh giao lưu, thì cũng có tiết mục biểu diễn."

Là muốn biểu diễn ca hát, nhưng Viên Cảnh Trạch bọn họ sống chết không cho, Sân Mộc cảm thấy bọn họ nhất định là đang ghen ghét. "Ta là quan tổng chỉ huy."

"Nhưng mà năm rồi tổng chỉ huy học viện khác cũng có biểu diễn a." Tỉnh Bách nghi hoặc.

"Cấp bậc có thể giống nhau ư?" Sân Mộc ngạo kiều. "Gián đất."*

Tỉnh Bách vò đầu "Gián đất là cái gì?"

"......" Sân Mộc

*Gián đất土鳖虫: Thổ miết trùng, còn được gọi là Địa miết, Bá kỵ trùng. Là loài gián không có cánh. Bản địa ở miền tây Trung Quốc và Mông Cổ. Gián khô được dùng làm dược liệu trong y học cổ truyền Trung Quốc.Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi - Chương 119: Dư luậnQuang não Sân Mộc vang lên đánh gãy Tỉnh Bách đang lảm nhảm, Sân Mộc mở quang não thì nhìn thấy tin nhắn Viên Cảnh Trạch gửi tới. "Sân Mộc ca, tin tức trên tinh võng ngươi thấy không?"

Nhíu mày cảm xúc quỷ dị trong tin nhắn của Viên Cảnh Trạch, Sân Mộc trầm ngâm một lát, duỗi tay đẩy mặt béo Tỉnh Bách ra, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

"Sân Mộc ngươi làm nó sưng lên rồi." Tỉnh Bách xoa mặt bị chụp đau lèm bèm nói.

Viên Doãn Ca đứng trong góc sân khấu nhìn bóng Sân Mộc rời đi, tầm mắt đảo qua vẻ mặt âm u không rõ của Viên Cảnh Trạch, mày hơi nhíu lại.

Sân Mộc rời khỏi tiệc hoan nghênh đến một góc học viện không có người, chần chờ nhìn tin nhắn Viên Cảnh Trạch một lát, vẫn là quyết đoán mở ra.

Hình ảnh đột nhiên xuất hiện trên quang não khiến đồng tử Sân Mộc co rút, sự lạnh lẽo dần dần lan tràn trong ngực, làm Sân Mộc nháy mắt như rơi vào hầm băng.

Phòng ngủ xa hoa tuyệt đối không phải túc khu trong căn cứ Viên Úc Thần, Viên Úc Thần không mặc y phục nằm trên giường, cùng Ôn Di Kỳ quần áo hỗn độn dựa vào người.

"Viên Úc Thần......" Sân Mộc lẩm bẩm.

Viên Úc Thần tùy ý khoác quân trang ngồi trong phòng chỉ huy, chân mày nhíu chặt cùng đôi mắt mỏi mệt, làm y lúc này thoạt nhìn có chút suy sút.

Quang não đột nhiên vang lên trong phòng chỉ huy, cơ thể Viên Úc Thần lập tức cứng đờ theo bản năng, cầm lấy quang não nhìn thấy số của Viên Doãn Ca, Viên Úc Thần do dự tiếp nhận. "Chuyện gì Doãn Ca."

"Đại ca, Sân Mộc có khả năng đã biết tin tức trên tinh võng."

"......" Viên Úc Thần.

Sân Mộc yên tĩnh nằm trên mặt cỏ học viện Liên Bang, gối cánh tay lẳng lặng nhìn bầu trời màu đen. Quang não Viên Úc Thần gọi tới làm Sân Mộc ngạc nhiên, Sân Mộc nhìn chằm chằm tên Viên Úc Thần nửa ngày, vẫn là duỗi tay chọn tiếp nhận.

"Tiểu Mộc em ở đâu, ta liền đến tìm em." Sân Mộc vừa nhận quang não liền truyền đến giọng nói nôn nóng của Viên Úc Thần, hình ảnh di động nhìn ra Viên Úc Thần đang chạy vội.

"Anh tìm ta làm gì." Âm thanh Sân Mộc quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến nổi khiến Viên Úc Thần càng cảm thấy không bình thường.

"Ta và Ôn Di Kỳ chuyện gì cũng không có, Tiểu Mộc em tin ta."

Sân Mộc từ mặt cỏ ngồi dậy, đôi mắt u ám không có bất cứ cảm xúc gì nhìn Viên Úc Thần nói "Ngươi đã từng nói phải tín nhiệm nhau, cho nên bây giờ ta đang bình tĩnh."

Viên Úc Thần dừng lại trước phi hành khí căn cứ, hiếm khi vô thố nhìn hai mắt Sân Mộc. Khóe miệng Sân Mộc nhếch lên tựa như đang cười "Cho nên, trước khi ta thanh tĩnh lại đừng tới tìm ta."

"Ta muốn giải thích với em." Âm thanh ám ách của Viên Úc Thần mang theo giãy giụa. "Nguyên thủ mở tiệc chiêu đãi quân chính cấp cao Liên Bang, vì sự kiện tập kích KM và kết thúc sự việc Tiêu Duệ An. Ta chỉ uống có 1 ly rượu, lúc về phòng thay quân trang Ôn Di Kỳ không biết làm sao đã ở đó."

"Nhưng ta cái gì cũng chưa làm, cô ta vừa tới gần ta liền đẩy ra." Viên Úc Thần vội vàng giải thích cùng Sân Mộc. "Tiểu Mộc, tin tưởng ta."

Hai người cách nhau một cái màn hình giả lập, Viên Úc Thần chờ đợi phán quyết từ Sân Mộc, biểu tình Sân Mộc trở nên khó lường.

Tựa như nhìn đủ Viên Úc Thần khẩn trương vô thố, Sân Mộc cười như không cười nói "Lúc này ta không muốn gặp anh, cho nên đừng tới tìm ta."

Sân Mộc nói xong liền quyết đoán đóng quang não, không hề quản Viên Úc Thần bên kia như thế nào.

"Ôn Di Kỳ sao? Tiêu gia suy tàn thế nào lại không thể cho bọn họ một bài học." Sân Mộc cảm khái.

"Viên Úc Thần khi dễ ngươi, ta giúp ngươi gϊếŧ y?" Tứ Á xuất hiện phía sau Sân Mộc nói.

Sân Mộc quay đầu nhìn lại Tứ Á, vẻ mặt nhìn như phong thanh vân đạm, lời nói lại lộ ra tàn nhẫn "Ngươi dám động y, ta sẽ gϊếŧ ngươi."

"Ngươi còn tin tưởng y."

"Nam nhân ta dạy tự ta hiểu rõ, so với Ôn Di Kỳ, ta càng cảm thấy Viên Úc Thần sẽ thích dạng nữ nhân như Trác Lâm Anh."

"Thật không biết ngươi vì sao lại coi trọng loại nam nhân trêu hoa ghẹo nguyệt này." Tứ Á bĩu môi chế giễu. "Nếu ngươi tin tưởng y vì sao lại không chịu gặp y."

"Bị người tính kế còn dám gạt ta, phải cho chút giáo huấn." Sân Mộc cười ác liệt, trong mắt lập loè huyết sắc quỷ dị.

Sân Mộc chặn quang não Viên Úc Thần, đứng dậy phủi cỏ trên người xuống, chuẩn bị trở về túc khu. Tứ Á dựa vào gốc cây, khoanh tay gọi Sân Mộc. "Cảm tình nhân loại chơi chơi thì có thể, nhưng ngàn vạn không nên thật lòng."

Sân Mộc cười lạnh "Ngươi vô nghĩa thật nhiều."

Nhìn Sân Mộc dần dần biến mất trong bóng đêm, Tứ Á rũ mắt cô đơn nói. "Ta chỉ muốn ngươi dẫn ta về nhà mà thôi."

"Bài học cho sự tin tưởng nhân loại còn chưa đủ sao?" Một tiếng thở dài khác theo gió phiêu tán trong đêm đen.

=================

Mọi người ơi đâu cả rồi, tập vừa rồi rất ít ng xem, mọi người chán hết r sao a~

Ráng lên, ko còn bao nhiều tập nữa là end rồi. Úc Thần vs Tiểu Mộc cũng sắp có tiến triển mới.

Đừng quên ⭐️ nhé!!!!