Chương 17: Mày Đợi Đó Cho Ta, Ta Sẽ Quay Trở Lại!

Editor: Cafe26

Vương Lai Phúc bị những lời này của anh chọc đến giận tím người, thân là thôn bá nhiều năm như vậy, không ai dám trắng trợn khinh thường hắn như vậy, lại còn ở trước mặt tiểu đệ của hắn.

Hắn hung tợn nói: “Hôm nay lão tử đánh ngươi cho đến mẹ ngươi cũng không nhận ra người, sau đó cho ngươi cái họ”.

“Ngươi không xứng với con cháu nhà họ Tống”.

Một câu nói của Tống Duyên Minh thiếu chút nữa khiến Vương Lai Phúc tức đến hộc máu, nhặt hòn đá bên cạnh dùng sức ném tới, tàn nhẫn giống như hận không thể đập chết Tống Duyên Minh ngay tại chỗ.

Lúc này, Tống Duyên Minh giống như bị người ta sử dụng pháp thuật, quả nhiên đúng yên không nhúc nhích.

Kiều Uyển Uyển ở một bên nhìn thấy, Tống Duyên Minh sắp bị đá đánh trúng, muốn giơ chân lên muốn một cước đá bay hòn đá.

Ngay khi hòn đá bay tới cách Tống Duyên Minh chưa tới nửa gang tay, Tống Duyên Minh động đậy, chỉ thoáng lách đầu, cứ thế dễ dàng tránh hón đá đi.

Cách tránh hòn đó quá ư là chuẩn xác, không nhiều cũng không ít, giống như là có sự tính toán kỹ lưỡng qua, hoàn toàn có phong thái con nhà võ.



Tống Duyên Minh giờ chân lên, dùng sức đạp thẳng vào bụng Vương Lai Phúc.

Cả người Vương Lai Phúc cong như cây cung, bị đá bay ra ngoài một đoạn thật xa, nén xuống mặt đất phát ra tiếng nặng nề.

Mấy tên tay sai của Vương Lai Phúc nhìn thấy, vội vàng đỡ hắn dậy: “Lão đại, lão đại người không sao chứ!”

Vương Lai Phúc ôm cái bụng bị đá đang đau điếng, đang được mấy tến tay sai kia đỡ dậy, hắn phẫn hận không cam lòng nhìn về phía Tống Duyên Minh: “Tống Duyên Minh, ngươi có giỏi thì đừng có bỏ chạy!”

“Ừm, hai ngày sau ta sẽ đến thôn các ngươi, ngươi hãy nhớ lấy”.

Tống Duyên Minh mang theo ý cười nhàn nhạt, trong mắt khinh bỉ.

Vương Lai Phúc cắn răng, chịu nhục vin lấy tay thủ hạ của hắn, kẽ răng rặn ra một chữ: "Đi! "

Hắn muốn đi tìm anh họ hắn đê trả thù Tống Duyên Minh!

Anh họ của hắn mới là người độc ác thật sự, Tống Duyên Minh tiểu tử nhà người chết chắc rồi.