Chương 11: Trung Đội 1 - Tiểu Đội 1

Hà Nhất Vĩ vừa nghe lập tức trở lên hứng thú: “Còn có loại chuyện như vậy sao? Mau nói cho tôi chuyện là như thế nào?”

Trương Trác Việt – Chỉ huy quản lý tân binh nói với ý đầy sâu xa: “Họ nói rằng, đại đội trưởng của họ hi vọng có thể huấn luyện tốt cậu lính này.” Nói xong anh ta liếc nhìn Hà Nhất Vĩ: “Chỉ đạo viên đội tân binh, anh nghĩ xem quan sát kĩ là có ý gì?”

Là coi trọng cậu lính này muốn về sau thu nhận cậu ta, hay là không vừa ý và cảm thấy bất mãn?

Hà Nhất Vĩ vuốt vuốt cằm: “Cái này khó mà nói rõ được, Nghiêm Cảnh Huân cái người này đừng thấy còn trẻ tuổi, nhưng không một ai đoán ra được suy nghĩ của anh ta.”

“Vậy còn ý kiến của Chỉ đạo viên tân binh thì sao?” Trương Trác Việt hỏi tới.

Hà Nhất Vĩ cười khà khà một tiếng: “Cậu là người luyện binh lại không phải do tôi luyện, cậu tự mình xem xét rồi làm đi chứ, tôi chỉ chịu trách nhiệm nâng cao ý thức tư tưởng của họ.”

Trương Trác Việt thầm nguyền rủa một tiếng lão hồ li sau đó thấp giọng hỏi: “Nghe nói Nghiêm Cảnh Huân vì đắc tội với người khác mà bị hạ cấp?”

Hà Nhất Vĩ mỉm cười: “Sự tình của Nghiêm Cảnh Huân cậu tốt nhất đừng nghe ngóng nhiều, tôi có thể cho cậu biết chuyện này, cậu ấy trước đây từng là như này.” Vừa nói, Hà Nhất Vĩ vừa ra hiệu lên trên cầu vai của mình.

Ánh mắt Trương Trác Việt lập tức tỏ ra ngạc nhiên: “Hai thanh bốn sao?”

Hai thanh bốn sao chính là đại tá!

Chỉ còn một bước xa nữa so với cấp bậc thiếu tướng, mặc dù một bước xa này là một khe núi rất lớn nhưng Nghiêm Cảnh Huân mới bao nhiêu tuổi chứ?!



Hà Nhất Vĩ lập tức dùng tay ra hiệu cho anh ta im lặng, hạ giọng xuống rồi nói: “Vì vậy cậu đừng giống với những người khác.”

Nghiêm Cảnh Huân mới tới chưa được bao lâu, bởi vì anh là bị hạ cấp nên không ít người đều biết rằng anh đã đắc tội ai đó, nên nhiều người không khỏi không có một số suy nghĩ, lại thêm Nghiêm Cảnh Huân vốn rất kiêu ngạo, rất nhiều người không phục anh, thường xuyên có người tới tìm anh gây phiền phức, nhưng trước giờ đều không có ai có thể tận dụng được điều này.

Hà Nhất Vĩ và Trương Trác Việt có quan hệ không tồi, nên anh ta mới nhắc nhở một câu.

Trương Trác Việt trước nay còn chưa từng gặp qua một đại tá mà tuổi còn trẻ như vậy, ngay cả những sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ các học viện quân sự cũng không thăng tiến nhanh đến như vậy.

Lại nói cái tốc độ hạ cấp này, có thể nói là trực tiếp hạ cấp, hiển nhiên người bình thường chưa từng gặp qua.

Cho dù thế nào Trương Trác Việt cũng chưa từng gặp qua, phải phạm sai lầm lớn tới như thế nào mới bị hạ cấp như vậy?

Nhưng Trương Trác Việt luôn cảm thấy không đúng, đã ai từng thấy người nào bị hạ cấp đến mức không thể tưởng tượng như vậy còn có thể mang phụ tá của mình theo bên người không?

Vậy nên bên trong của sự việc này e rằng rất phức tạp, Trương Trác Việt quyết định sau này tốt nhất là nên ít đề cập đến.

“Chỉ đạo viên, anh nói xem người như thế tại sao lại quan tâm tới một tân binh?” Trương Trác Việt càng nghĩ càng cảm thấy có hứng thú.

“Quan tâm làm gì, là ai thì cũng gọi tới rồi, bảo gì thì cậu cứ làm thế đi.” Hà Nhất Vĩ nói xong liền lập tức im lặng, chỉ cho tên tiểu tử Trương Trác Việt này một lối nhỏ mà đi.

Trương Trác Việt cười hà hà: “Tôi cũng nghĩ như vậy, phải cảm ơn chỉ đạo viên rồi, vậy thì sẽ sắp xếp cậu ấy vào trung đội một tiểu đội một đi.”