Chương 22: Khả Năng Rất Lớn Không Phải Là 1 Người

Âm thanh của những người này nhỏ đi, không ít thì nhiều đều sẽ lọt vào trong tai của An Vân Sam. Vẻ mặt cô hờ hững, cảm xúc không có quá nhiều thay đổi, những thứ đó đối với cô mà nói đều không quan trọng.

Những người trong hàng dường như đều cho rằng An Vân Sam không tồn tại, vừa rồi khi khẽ nói chuyện với nhau cũng không ai cùng cô nói chuyện, tất cả đều coi cô như không khí.

Sự xa lánh này rất rõ ràng, và đã trở thành trò cười trong mắt các đội khác.

Hàng ngũ chóng tập hợp, trong khoảng thời gian ngắn này hô hấp của An Vân Sam đã trở lại bình thường.

Nhà ăn đều là bàn tròn ghế tròn, một bàn có thể chứa đủ người của 1 tiểu đội. màn thầu, sữa đậu nành ngoài ra thêm mỗi người một quả trứng gà nữa là đủ.

Khi An Vân Sam bưng cơm của mình trở lại, bàn của tiểu đội đã chật kín, hoàn toàn không còn chỗ cho cô vào, cô mơ hồ bị gạt bỏ ra ngoài.

Mắt cô lạnh đi vài phần, doanh trại là nơi nhiệt huyết sục sôi để người ta có thể máu chảy đầu rơi, đồng thời cũng là một xã hội nhỏ, bên trong loại người nào cũng có.

An Vân Sam một tay bưng đĩa, tay còn lại đưa ra đi về phía bàn kia, ngón trỏ và ngón giữa cuộn lại.

"Tránh đường, tránh đường, 1 đám tiểu tử thối!"

Đội trưởng Chu Quang An sải bước đi tới, duỗi tay đẩy ra một chỗ, quay đầu nhìn về phía An Vân Sam: "Mau đến đây ăn, ăn xong còn phải huấn luyện!”

An Vân Sam liếc nhìn Chu Quang An, Hai ngón tay cuộn lại xòe ra, đi tới.

Những cử động nhỏ của cô không gây sự chú ý của bất kỳ ai, ngoại trừ một người.

Nghiêm Cảnh Huân khoanh tay đứng ở trong góc, trên khuôn mặt tuấn tú vốn lạnh lùng lúc này mang theo nụ cười nhẹ, Cười như không cười, đối với 1 màn vừa rồi lộ ra chút hứng thú.

“Vừa rồi cậu ta định làm gì?”



Anh có chút tò mò, nhưng đáng tiếc vì những người lính cũ kia mà không nhìn không thấy được.

Sau khi ăn sáng buổi huấn luyện chính thức bắt đầu, nội dung huấn luyện của tân binh tuy đơn giản nhưng rất ngắn gọn, mọi người điều còn phải học hỏi rất nhiều.

Tư thế quân đội là thứ không thể thiếu, sau bữa ăn là một tiếng rưỡi của tư thế quân đội.

Vài tình huống hôm qua để lại cho người khác ấn tượng sâu sắc, do đó lần này vẫn còn có người chờ đợi Lâm Đại Ngọc của tiểu đội 1 ngất xỉu, không ít người đứng nghiêm chỉnh nhưng ánh mắt lại liếc về một hướng.

An Vân Sam không để ý đến những ánh mắt này, thân hình tiêu chuẩn đứng thẳng, so với ngày hôm qua, rõ ràng trạng thái tinh thần của cô đã thay đổi.

Một là nội luyện pháp tắc tối qua đã bắt đầu có tác dụng trên người, cho dù hiện tại chỉ có một chút, cũng là đang phát huy tác dụng. Hai là buổi sáng cô ăn rất no, đã có đầy đủ năng lượng.

Tư thế đứng trong quân đội cũng rất đặc biệt, cơ thể của An Vân Sam hơi nghiêng về phía trước, giảm áp lực lên gót chân, như vậy càng có thể duy trì lâu hơn 1 chút.

Tư thế quân đội không có gì náo nhiệt đáng để xem, không ít người cảm thấy có chút thất vọng.

Chu Quảng An trong quá trình kiểm tra đã cố ý đến xem vài lần, phát hiện An Vân Sam không có hiện tượng ngất xỉu, mới yên tâm.

Mặc dù Phó Vân Đào đang đứng ở phía trước, nhưng đối mặt với những binh sĩ, ánh mắt anh ta cũng nhìn về phía này vài lần, dường như đang chờ để xách cổ áo An Vân Sam một lần nữa.

Ở phía bên khác, Trang Hải Ngạn đã giao tài liệu của tân binh tên Tiểu Sơn cho Nghiêm Đội. Nghiêm Cảnh Huân nhìn thấy bức ảnh trên hồ sơ hơi cau mày, quay lại hỏi đội phó: " Nói cho tôi biết cậu nghĩ gì?”

Trang Hải Ngạn liếc nhìn bức ảnh và nói: "Diện mạo rất giống, nhưng... khả năng lớn là họ không phải là 1 người."

Trong phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ, nếu như có người thứ ba biết chuyện này, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc. Nghiêm Cảnh Huân nhếch một bên khóe miệng.