Chương 33: Có Mất Mặt Không?

Triệu Kiến Phong vừa nghe nhất thời trừng mắt nhìn về phía Phó Vân Đào.

"Tôi biết anh là trung đội trưởng, là chỉ huy, nhưng là chúng tôi luôn có quyền đưa ra ý kiến!"

Phó Vân Đào tỏ ra dường như mình vừa nghe thấy một điều gì ấy rất đỗi nực cười.

“Đưa ra ý kiến? Ông đây ở đây không cho phép đưa ra ý kiến, ông đây là đội trưởng của các người, lời ông đây nói chính là mệnh lệnh! Ông đây muốn sắp xếp ai ở đâu, liền sắp xếp ở đó! Cậu có gan, thì lên làm chỉ huy rồi ông đây sẽ nghe lời cậu!”

Phó Vân Đào một câu "ông đây", hai câu “ông đây”, trực tiếp dập tắt lửa của Triệu Kiến Phong.

Gặp phải một đội trưởng ngang ngược không nói đạo lý như vậy, trừ phi có bản lĩnh ngang ngược hơn anh ta, nhưng hiện tại cậu ta có bản lĩnh này sao?

Triệu Kiến Phong kìm nén cơn tức giận, mặt đỏ bừng bừng hiện rõ sự bất mãn.

Phó Vân Đào chỉ tay về phía nơi đất trống.

"Không phục đúng không? Ba mươi cái chống đẩy!"

Triệu Kiến Phong tức giận trợn tròn mắt, nhưng không dám cãi lại mệnh lệnh, nổi giận đùng đùng bước sang một bên bắt đầu động tác chống đẩy.

Phó Vân Đào hất cằm.

“Vừa rồi còn ai có ý kiến mau qua bên kia làm theo cậu ta.”

Các tân binh của tiểu đội một đều cảm thấy căm phẫn, lửa giận trong người hận không thể tìm cách trút bỏ, chỉ có thể cùng Triệu Kiến Phong chống đẩy.



Những người duy nhất không bày tỏ ý kiến của mình là Liêm Hữu Tài, Hùng Phúc Lai cùng một tân binh khác.

Thấy Phó Vân Đào nhìn sang ba người họ vội vàng tỏ vẻ bản thân không có ý kiến gì.

Có ý kiến hiện tại cũng không thể nói ra, vậy chẳng khác nào tìm chết!

Phó Vân Đào cười khẩy.

“Có biết thế nào là tập thể không?”

Ba người bọn họ đột nhiên có dự cảm không lành.

“Còn không mau cút ra kia chống đẩy.”

Vốn tưởng rằng cả ba đã thoát được một kiếp, hiện tại lại đang ngửa mặt lên trời than thở.

Chu Quảng An không biết nên nói gì, Phó Vân Đào có thể khiến cô đắc tội với cả đội.

Bây giờ toàn bộ tiểu đội đều vì An Tiểu Sơn mà bị phạt, có thể hiểu được những tân binh này nhất định đã phát sinh bất mãn xấu xa đối với An Tiểu Sơn.

Phó Ma Quỷ đúng là Phó Ma Quỷ, anh ta thậm chí không che dấu sự ghét bỏ của mình đối với An Vân Sam.

An Vân Sam cuối cùng đã chạy được ba cây số, cả hai chân bắt đầu nhũn ra nhưng cô không ngồi mà nằm xuống đất nếu ngồi xuống chỉ e là không đứng dậy được.



Thấy mọi người trong tiểu đội một đang đợi dưới ký túc xá, cô nhanh chóng tăng tốc trở về đội.

Những người trong đội từng người một hếch cằm, trong mắt hiện rõ vẻ tức giận, thấy An Vân Sam tiến lại gần, như cầu chì bị đốt cháy không khí xung quanh trở nên trầm lắng khó tả.

Phó Vân Đào tiên lên trước, quay đầu lại và liếc nhìn An Vân Sam.

“Lúc trước tôi nói thế nào? Các cậu sẽ bị phạt nếu không gài bẫy người khác và sẽ càng bị phạt nặng hơn nếu mắc bẫy của người khác. Nếu cả hai cùng xảy ra sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.”

An Vân Sam nhìn về phía trước, chờ đợi hình phạt nặng nề tiếp theo.

“May cho ông đây là người nhân từ, tiểu đội một tập hợp!”

Cả đội đồng loạt đứng nghiêm.

“Đi tắm rửa ăn cơm trước đi, ăn xong An Tiểu Sơn đến gặp tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết nội dung huấn luyện trừng phạt, giải tán đi!” Phó Vân Đào nói một hơi dài.

Những người trong đội không thèm nhìn An Tiểu Sơn mà đi thẳng vào ký túc xá, trên tầng rất nhiều người ló đầu ra hóng chuyện, trông cực kỳ mất mặt.

An Vân Sam cũng đi về phía ký túc xá, khi đi ngang qua Phó Vân Đào, cô nghe thấy anh ta nói.

“Có mất mặt không? Có dễ nhìn không?”

An Vân Sam bất giác đứng lại, Phó Vân Đào hừ lạnh nhưng rồi cô lại tiếp tục đi mà không nhìn lại, đôi mắt hờ hững.

Đã bao lâu rồi cô chưa từng trải qua loại cảm giác như vậy.