Chương 12: Đổng Ninh Bỏ Chạy.

Chương 12:Đổng Ninh Bỏ Chạy.

Hoắc Tư ôm lấy người khác, bộ dạng lạnh lùng thờ ơ, Hoắc Tư hung ác đuổi cậu ra khỏi nhà, giọng nói lạnh lẽo của hắn trước lúc cậu chết…dáng vẻ phiền muộn của hắn…

Đổng Ninh mạnh mẽ đứng dậy, đi nhanh vào phòng vệ sinh , cậu cần phát tiết một chút, nhất đinh phải phát tiết, nếu như hồi ức còn quay về như vậy, cậu sợ ngay cả nửa năm cũng không thể nhịn được, cuối cũng cả hai cùng chết.

Nghe được tiếng mở cửa của Hoắc Tư lập tức xoay người lại, nhưng chỉ thấy bóng lưng Đổng Ninh vội vã đi vào nhà vệ sinh.

- Đổng Ninh....... [ Hoắc Tư].

Bởi vì mới khỏe lại không bao lâu cho nên cậu chạy chạy không được bao lâu liền bị hắn vòng tay ôm chặt vào lòng. Hai mắt cậu lúc này đỏ đậm, tâm tình không ổn định, buông ngay vài câu lạnh lùng với hắn:

-“Cút!Buông!”[ Đổng Ninh]

Hoắc Tư chưa từng được nghe loại ngữ khí này từ Đổng Ninh bao giờ lập tức ngây ngẩn cả người, cho nên ôm người càng chặt hơn nữa:

-Đổng Ninh là anh đây, em làm sao vậy?”[ Hoắc Tư]

Những kí ức đau đớn thống khổ kia không ngừng quay lại đánh mạnh vào đại não Đổng Ninh cậu cấu mạnh vào cánh tay Hàn Diệp Tu ra gầm nhẹ lên:

- “Cút ngay! Đừng đυ.ng vào tôi!”[ Đổng Ninh]

Hoắc Tư tựa hồ như không cảm nhận được đau đớn trên cánh tay, hắn vẫn gắt gao ôm chầm lấy Đổng Ninh

-“ Đổng Ninh anh là Hoắc Tư , em quay đầu nhìn lại đi, anh là Hoắc Tư mà!”[ Hoắc Tư]

Lời nói nhỏ của hắn giống như sấm sét giáng vào tai cậu khiến đầu óc cậu như nổ mạnh một cái, cho dù là được Hoắc Tư ôm chặt, cậu vẫn như cũ cảm thấy lạnh lẽo buốt giá sau lưng. Đổng Ninh như chợt tỉnh, không tự chủ rùng mình một cái,nếu như vừa rồi xúc động mạnh hơn chút nữa….thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thôi.

Cảm nhận được Đổng Ninh đang run rẩy trong tay mình, Hoắc Tư ôm cậu xoay ngược lại mặt đối mặt thân thiết hỏi hắn.

- “Em sao vậy? Có phải đang khó chịu hay là choáng váng không vững?” [ Hoắc Tư]

Đáy mắt đỏ ửng chậm rãi lui dần đi, Đổng Ninh cười trừ:

-“Xin lỗi, vừa rồi em cứ tưởng…” [ Đổng Ninh]

-Tưởng kẻ nào xông đến bắt cóc sao?[ Hoắc Tư]

Hắn cười cười hôn nhẹ một cái lên khóe miệng cậu:

-“Ngu ngốc, em thiếu chút nữa hù chết anh, hôm nay em sao vậy? Lúc nãy ở trong phòng vẫn còn tốt mà sao lại đột nhiên bỏ chạy?”[ Hoắc Tư]

Hoắc Tư tuôn xuống một tràng giống như pháo nện vào cái đầu đang choáng váng của cậu , đắn đo một chút, cậu rũ mắt xuống:

-“Em và rồi có chút hoảng hốt , lần đầu tiên bị thanh sắc rơi trúng….Ân…có chút kìm chế được cảm xúc , cho nên em nhất thời tiếp thu không nổi…xin lỗi.”[ Đổng Ninh]

= >Lịch đăng truyện ổn định : 6h, 9h, 12,18. 😘😘