Chương 21:

Chương 21:

-Sao?”

Cậu nhướn mày.

- Em không đi tìm bạn gái sao?”

- Tên trưởng khoa khốn nạn do cha em mời về giao cho em không biết bao nhiêu công việc mà làm ngay cả ngày nghỉ phép hôm nay là tự mình xin trước cả một tuần làm gì có thời gian. Có ai làm con chủ bệnh viện mà khổ như em đâu?

Đổng Ninh còn làm lại vẻ mặt của tên trưởng khoa đó y còn bày ra sắc mặt nghiêm nghị của mình, dùng vẻ mặt cứng rắn mà nói:

- Cậu đậu đại học y là gôm gần hết may mắn của cuộc đời cậu rồi. Cậu mà yêu đương có khi lại trở nên.......

Nghe vậy Đổng Ninh cười vang tiếng, từ ngày biết Hoắc Tư nɠɵạı ŧìиɧ rồi ra ngoài lêu lổng, biết tin hết đi rồi sống lại, cậu chưa bao giờ được cười thoải mái thả ga như hôm nay. Trước đây vì đoạn tình cảm nặng nề kia ép cho tới mức không thể thở nổi, hiện tại đã có thể buông xuống, hơn nữa cậu còn cùng Đổng Hiên gặp gỡ, tâm tình của Đổng Ninh đã được thoải mái hơn.

Nếu như trước đây nếu mình tỉnh ngộ sớm thì tốt rồi, chí ít cũng không vì tình yêu bi thương trong yêu đương mà hại chết mình cùng nhiều người như vậy xem ra trước kia mình cũng thật sự tiện muốn chết , Đổng Ninh nghĩ như vậy.

Cùng lúc đó tại một nơi khác, Triệu Dịch nhìn nam nhân viên bưng lên từng dĩa đồ ăn thơm ngon tinh xảo không khỏi làm một cái khen ngợi.

Hoắc Tư nhìn đồ ăn trên bàn rồi đang làm gì, cậu đã ăn trưa hay chưa, đầu có còn đau nhức choáng váng nữa không, vết thương trên người có đau không, có phải là tùy tiên ăn một bữa. Hắn cũng không quên nhiều lần gọi điện cho Đổng Ninh nhưng cậu tuyệt nhiên không bắt máy. Thường ngày hắn gọi cậu luôn bắt máy lập tức nhưng hôm nay chuyện gọi điện thoại không được là lần đầu tiên xuất hiện, hắn cũng Đổng Ninh yêu nhau và kết hôn lâu như vậy, hắn biết cậu đem mình trở thành người rất rất quan trọng, bao giờ cũng chăm chỉ xem điện thoại di động sợ sơ sẩy sẽ không tiếp được điện thoại của hắn, nếu lỡ Đổng Ninh cũng sẽ kiên trì gọi lại nhiều lần. Chẳng lẽ điện thoại của cậu bị hỏng? Xem ra hắn phải mua cho cậu một chiếc điện thoại mới được, cái cậu đang dùng quả thật đã hơn một năm rồi.

Triệu Dịch sau khi ăn no nửa bụng, anh ta vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Hoắc Tư , đồ ăn trước mặt cũng bị hắn đảo đảo. Anh ta lo lắng nhíu nhíu cậu, liền lấy đĩa đồ ăn gần bị tàn phá trước mặt Hoắc Tư qua trước mặt mình, lại tiếp tục công cuộc nhai nuốt:

- Cậu lãng phí như thế này không biết thẹn hay sao? Có phải đang suy nghĩ đến Đổng Ninh không?”