Chương 40:

Chương 40:

Ý là cậu muốn cậu ta tiếp xúc nhiều thì sẽ biết? Đổng Ninh nghĩ thầm quả nhiên vẫn phải tạo cơ hội để hai người gặp mặt tiếp xúc nhiều hơn nữa.

Nhưng Triển Hâm cả ngày đều bận muốn chết, thấy mặt còn không dễ dàng, Diệc Mộc lại là một tên ngốc , trừ khi ở công ty nếu không lại không giám bắt chuyện , còn lại đều ở lì trong phòng , vậy nên tạo cơ hội để hai người gặp mặt tiếp xúc thật sự là khó càng thêm khó.

Đang trầm tư suy nghĩ, Đổng Ninh, vừa nhấc đầu đột nhiên nhìn thấy người vừa đẩy cửa đi vào, sườn mặt quen thuộc, con ngươi ẩn chứa phong tình bước vào.

Tựa hồ là có cảm ứng, người nọ cũng dời tầm nhìn về phía bên này, đôi mắt khẽ nheo lại. Đổng Ninh vội vàng cúi đầu, khóe môi không tự chủ được cong lên. Đến đây để gặp mặt đối tác sao? Hắn không biết đã nhận ra mình chưa.

Trong mắt người nọ có chút mờ mịt, hắn nhìn về phía Đổng Ninh vài lần rồi cũng quay đầu rời đi.Ngược lại Đổng Ninh lại không nhịn được sự vui mừng , nụ cười trên mặt đã sớm tươi như hoa. Thật ra biểu hiện này của cậu rất bình thường. Dù sao đây cũng là nhà hàn không thể hiện tình cảm trước thiên hạ được.

Lúc này nhân viên cũng bưng đồ ăn lên, Diệc Mộc nhìn người đối diện cười đến thất thường bèn nghi hoặc mở miệng nói:

- “Anh Ninh , ăn được rồi,”

Đổng Ninh giương mắt nhìn về phía Diệc Mộc rồi quay sang nhìn thức ăn trên bàn, cậu cong mắt cười, nói:

-“Ừ.”

Không thể không nói, tuy rằng đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon, nhưng mùi vị lại hoàn toàn nhạt nhẽo khi gặp mặt hắn ở đây.

Hai người ăn no nê lại tiếp tục quay trở về công ty tập luyện. Đầu tiên là ghi nhớ lời thoại tiếp theo là diễn cho ra cảm xúc nhân vật.

Một buổi chiều trôi qua, cổ họng hai người dường như đều không còn có thể cất lên lời, mặc dù đã uống vài cốc nước, song vẫn còn bỏng rát.

Triển Hâm nhìn hai người vài lần, mở miệng nói:

-“Thời gian còn một tháng, các cậu cứ từ từ tập luyện. Trong một tháng này nhớ giữ gìn thân thể không được để bản thân mắc bệnh. Tiến độ đã trễ hơn 3 tháng rồi.

Triển Hâm đưa ánh mắt lên người Đổng Ninh và Diệc Mộc vẻ mặt nghiêm khắc.

-“Còn nữa,” –

Trên mặt người quản lí hiện lên một tia mất tự nhiên.

“Tốt nhất hai cậu nên ở trong phòng của công ty, như vậy Đỗ sẽ tốt cho việc tập luyện hơn.

Đoạn trước Đổng Ninh còn cúi đầu ngoan ngoãn nghe, vừa nghe xong đoạn sau liền bất thình lình ngẩng đầu nói:

- “Một tháng này em sẽ ở phòng của công ty.”