Chương 24:

Hoắc Diên Xuyên bước vào phòng, nhìn thấy Khương Ngư đang thu thập trứng gà, trứng vịt mình mua được.

“Sao cô lại mua nhiều trứng gà trứng vịt thế? Không ăn hết ngay được đâu, mà để lâu cũng không còn tươi nữa, ăn chừng nào thì mua chừng ấy thôi.”

Hoắc Diên Xuyên nói với Khương Ngư.

Dù sao thì thời tiết bây giờ vẫn còn khá nóng, thực sự không thể để lâu được.

”Ừm, tôi biết. Tôi định dùng làm một chút trứng vịt muối trứng gà muối, buổi sáng có thể ăn với cháo trắng, có thể coi như là đồ ăn kèm.”

“Cô có cần giúp không?”

Hoắc Diên Xuyên hỏi, Khương Ngư định từ chối nhưng rồi lại nghĩ, không dùng thì phí. Trong kiếp trước Hoắc Diên Xuyên có lỗi với mình, mà cô cũng không phải là người muốn đi khóc lóc van nài người khác. Nếu đã thích người khác thì làm gì mà không ly hôn đi, ngược lại cứ phải lén lút, vậy nên đời này bắt anh làm một vài việc cũng chẳng có gì.

Hơn nữa, trứng gà và trứng vịt này được tẩm ướp gia vị, Hoắc Diên Xuyên cũng không phải không ăn.

Nghĩ tới đây, Khương Ngư không khách khí nữa, bảo Hoắc Diên Xuyên rửa sạch số trứng gà, trứng vịt đã thu thập được.

Hoắc Diên Xuyên rất nghe lời, trực tiếp đem đi rửa, nhìn bộ dáng Hoắc Diên Xuyên “ngoan ngoãn” như vậy, trong lòng Khương Ngư có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn hung ác nhẫn tâm, đây có là gì chứ, cũng không làm anh mệt chút nào.

Thương đàn ông còn chẳng bằng thương chó!

Khi Chu Thiệu đến thì thấy Hoắc Diên Xuyên đang làm việc ở đó.

Chu Thiệu không vui, Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, trong đại viện Kinh thị không có ai là không biết anh. Không bàn đến gia thế địa vị thì một người ưu tú như vậy, đặt đâu mà không được tôn sùng.

Còn cái cô gái nông thôn này hay rồi, trước đó anh ta đã từng nghe cô gái nông thôn này bắt Hoắc Diên Xuyên đi rửa chén, bây giờ lại bắt Hoắc Diên Xuyên đi rửa trứng gà trứng vịt ở đây. Nhìn phân gà vịt ngỗng trên đó, Chu Thiệu liền tức giận.

“Lão Hoắc, anh đang làm gì vậy? Làm sao anh có thể làm được việc này? Cô gái nông thôn kia đâu rồi, cô ta đang làm gì hả? Việc này đáng lẽ ra cô ta phải làm chứ?”

Hoắc Diên Xuyên cau mày, Chu Thiệu kỳ thực là người tốt, nếu không thì anh sẽ không làm bạn với anh ta. Chỉ là cái miệng đó của anh ta có chút không nói lý, đương nhiên Hoắc Diên Xuyên biết Chu Thiệu đang đấu tranh cho mình, nhưng anh lại cảm thấy làm việc như thế này không có vấn đề gì cả.

Trên sân huấn luyện, trên chiến trường, có hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu nào mà chưa thấy qua, còn đây chẳng qua chỉ là rửa đồ mà thôi, không đáng phải làm như vậy.

”Đừng la hét nữa, tôi chỉ đang rửa đồ thôi, làm gì mà phải bất bình như thế. Nếu anh thật sự muốn giúp thì qua đây rửa cùng tôi này, còn nếu không có chuyện gì thì anh về trước đi.

”Không có việc gì thì không thể đến được à, lão Hoắc, thật không biết anh nghĩ gì nữa.”

Chu Thiệu giả vờ tức giận nói một câu nhưng vẫn tới rửa trứng gà, trứng vịt cùng Hoắc Diên Xuyên.

”Cô gái nông thôn kia ở nhà làm gì thế? Cũng không thể để anh ở bên ngoài vào sinh ra tử, còn cô ta ở trong nhà hưởng phúc chứ? Mấu chốt là cô ta chăm sóc tốt cho anh cũng được, nhưng anh lại phải làm việc nhà.”

”Đừng nói thế, Khương Ngư có tính toán của riêng mình.”

Chu Thiệu nhướng mày.

”Tính toán của mình? Cô ta chỉ là một cô gái nông thôn, cũng chẳng có kiến thức gì hết, bản lĩnh lớn nhất trong đời này của cô ta chính là kết hôn với anh.”

Chu Thiệu không hề hạ giọng, anh ta cố ý làm vậy, chính là cố ý để cho cô gái nông thôn kia xấu hổ mà thôi.

Nhưng Chu Thiệu vừa dứt lời thì một chậu nước lạnh đã ập tới trước mặt, biến Chu Thiệu thành một con chuột lột.

“Cô làm gì thế hả?!”

Chu Thiệu lập tức nhảy dựng lên nhìn Khương Ngư.

Vẻ mặt Khương Ngư lạnh lùng.

“Tôi nghe thấy tiếng chó hoang sủa, đương nhiên là muốn ra đánh chó chạy rông thôi.”

“Cô, cái đồ đàn bà đanh đá này, lão Hoắc, anh mặc kệ không quản con bé này à?”

Sắc mặt Hoắc Diên Xuyên cũng có chút khó coi, tuy rằng lời nói của Chu Thiệu có chút khó nghe nhưng Khương Ngư cũng không nên tạt nước thẳng vào người ta như vậy.

Nhưng trước mặt Chu Thiệu, Hoắc Diên Xuyên sẽ không để cho Khương Ngư mất mặt.

“Chu Thiệu, lần này là tôi xin lỗi, anh về trước đi, lát nữa tôi sẽ mời anh ăn cơm, còn giờ để tôi nói chuyện với Khương Ngư đã.”

Chu Thiệu thở phì phò bỏ đi.