Chương 3: Trọng Sinh 3

Khương Ngư là lần đầu tiên dùng sữa tắm dầu gội, cũng là lần đầu tiên mặc quần áo mới.

Nằm ở trên giường vừa dễ chịu vừa êm, Khương Ngư cảm thấy giống như nằm mơ.

Lúc ăn cơm, cũng thế, trên bàn cơm không có người nói chuyện, mỗi người đều rất yên tĩnh, bàn ăn rất lớn, cô chưa từng thấy qua nhiều món ăn ngon như vậy, thậm chí ngay cả tên cô cũng không biết.

Khương Ngư cũng là đói muốn chết, ăn không ít, nhưng mà hình như đồ ăn cô chạm qua thì những người khác sẽ không động tới.

Ăn xong cơm tối, ông cụ Hoắc nhắc đến chuyện thông gia từ bé.

Tống Phương lập tức sốt ruột, liền nói không đồng ý, bà ta đã sắp xếp đối tượng cho Hoắc Diên Xuyên xem mắt, chính là cháu gái nhà mẹ đẻ, lớn lên xinh đẹp, học sinh cấp ba, đi làm ở bệnh viện, còn là thanh mai trúc mã với Hoắc Diên Xuyên.

Một người quê mùa tầng lớp nông thôn làm sao xứng với con trai của bà ta.

Ông cụ Hoắc nghe xong, lập tức lạnh mặt, nói một câu, ông ấy cũng là người quê mùa tầng lớp nông thôn, nếu không thích thì về sau cũng không cần qua lại.

Tống Phương lập tức bị dọa đến không dám lên tiếng, dù sao ông cụ là người có tiếng nói nhà họ Hoắc.

Sau đó ông cụ trực tiếp đánh nhịp, quyết định mọi chuyện.

Khương Ngư khi đó nhìn thấy Hoắc Diên Xuyên tất nhiên là vừa ý, nghĩ đến người như vậy sẽ trở thành chồng mình, Khương Ngư sống mười bảy năm lần đầu tiên đỏ mặt, cảm thấy hạnh phúc.

Bởi vì thời gian eo hẹp, bản thân Hoắc Diên Xuyên còn có nhiệm vụ trên người, bọn họ kết hôn cũng cần báo cáo kết hôn, tuy nói ông cụ có thể mở cửa sau, nhưng mà với tính tình của ông cụ Hoắc tự nhiên là không cho phép, chỉ có thể là Hoắc Diên Xuyên về bộ đội trước, chờ viết xong báo cáo, Khương Ngư lại tự mình qua đó.



Khương Ngư khi đó cũng không nghĩ quá nhiều, tự ti tất nhiên là có, nhưng mà cũng mừng rỡ vạn phần, thế nhưng cô thật vất vả mới đến quân đội Tây Bắc lại phát hiện mình cũng không được chào đón cho lắm, thậm chí cảnh tượng hôm kết hôn, Khương Ngư vừa nghĩ tới đều cảm thấy rất khó xử.

Cô nghe người trong thôn nói qua, người đàn ông, người phụ nữ kết hôn với nhau là phải ngủ chung trên một cái giường, cô tiến lên cởϊ qυầи áo cho Hoắc Diên Xuyên, liền bị Hoắc Diên Xuyên mặt lạnh đẩy sang một bên, sau đó không biết từ nơi nào, tìm một cái giường nhỏ, trải áo lên, nằm ở trên giường nhỏ ngủ một đêm.

Trên thực tế, không chỉ là đêm tân hôn, chỉ cần hai người ngủ chung một phòng thì Hoắc Diên Xuyên đều ngủ ở trên cái giường nhỏ kia.

Vừa nghĩ tới tình cảnh lúc ấy, trên mặt Khương Ngư hiện lên nụ cười khổ, đúng là miễn cưỡng Hoắc Diên Xuyên, vóc dáng hơn một mét tám nhưng lại phải co ro ngủ trên giường nhỏ.

Khương Ngư khi đó từ nông thôn đến, mặc dù ở nhà họ Hoắc ở Kinh Thị một đoạn thời gian, thế nhưng nói chuyện còn mang theo một cỗ giọng quê, đại viện gia thuộc quân đội cũng biết Hoắc Diên Xuyên không thích cô, con người đều là như thế này, nâng cao giẫm thấp, đều là rất không ưa cô.

Hai người kết hôn nhiều năm cũng không có con, mẹ chồng Tống Phương vốn đã không thích cô rồi, vì chuyện này mà càng không vui vẻ.

Chỉ cần hai người về kinh thị, bà ta sẽ thừa dịp lúc Hoắc Diên Xuyên không có ở đây, nói gần nói xa với mình, nói là con trai mình đáng thương, cưới một cô vợ vô dụng như vậy, ngay cả trứng cũng không biết đẻ.

Đến ngay cả ông cụ Hoắc luôn luôn yêu thương Khương Ngư cũng nói không ra lời. Dù sao dù ông cụ có thích cô thì Hoắc Diên Xuyên người ta mới là cháu ruột.

Giống như một người phụ nữ không thể sinh con chính là sai lầm. Dù sao ngay từ đầu, ông cụ Hoắc muốn cho Khương Ngư gả vào cũng không phải không có tâm tư nối dõi tông đường.

Tống Phương vì để cho Khương Ngư sinh con, thậm chí còn chuẩn bị Khương Ngư mấy phương thuốc bí truyền.

Khương Ngư có khổ khó nói, kết hôn bảy tám năm, Hoắc Diên Xuyên chưa từng chạm qua mình, cô vẫn là con gái trong sáng, làm sao sinh, sinh với ai?

Cho đến có một lần, trước khi Hoắc Diên Xuyên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ cùng đám Chu Thiệu uống một bữa rượu, một đêm đó, hai người lần đầu tiên ngủ chung một chỗ, khác với Hoắc Diên Xuyên tỉnh táo của ban ngày, anh ở trên giường tựa như là một con dã thú không biết thỏa mãn, thể lực tốt muốn chết.