Chương 23

Quán rượu Thất Hải.

“A, Tứ thiếu gia, công việc thật bận rộn, lại là mĩ nữ kia sao?”

Nghiêm Thành ngồi bên cạnh ân cần hỏi thăm Hàn Song Lăng, Hàn Song Lăng nghiêm mắt nhìn cậu ta, cất di động: “Thành ca, cậu quan tâm nhiều quá, mình không cần như vậy, đó chỉ là một người bạn.



“Này, không thể nghĩ tới Tứ thiếu của chúng ta còn có một người bạn như vậy nha, hôm nào có thể giới thiệu để mình quen biết một chút.

” – cặp mắt tinh anh của Nghiêm Thành quan sát thấy khi cúp máy vẻ mặt Hàn Song Lăng rất ảo não, rõ ràng là tiếng của con gái, có chút tò mò trong lòng.

“Thành ca, lần này cậu hẹn với người của công ty dược Hồng Cơ, mình thấy cũng không tệ lắm, giá tiền có thể giảm nữa, đến lúc đó cậu cùng người ta bàn lại, dù sao cậu cũng được không ít.



“Cậu đẩy việc nặng nhọc cho mình sao, không cần cố gắng lấy lòng, không phải Hàn Đại nghe nói cậu có hứng thú với việc này, mới để cho mình hướng dẫn cậu, nhưng mình là người không có nhiều thời gian.



“Thành ca, cậu không phải muốn đổi cái vị trí quanh năm suốt tháng chỉ có vài đồng thôi sao, thà đi ra ngoài còn hơn.



“Này, nếu có ý nghĩ này thì ba mình còn không đày đi nơi hoang vu hẻo lánh mới lạ, hiện tại rất tốt, nhà cậu có người bên trong, đối với cậu yêu cầu không khắt khe, lại muốn như Hàn Đại ra ngoài hành hạ mình, đúng là được nuông chiều.



“Mình sẽ giới thiệu cô ấy cho cậu, nhưng phải tự dựa vào sức mình.

” – Hàn Song Lăng ngồi đối diện nói.

“Hừ, biết cậu muốn chạy, ca ca này sẽ chống đỡ giúp, nhưng nhớ phải giới thiệu đó.

” – Nghiêm Thành thấy Hàn Song Lăng đối với việc này không có ý kiến, chỉ nhận lời bừa.

Sau khi dặn dò xong, Hàn Song Lăng lái xe đến bệnh viện quân khu.

Muốn Hàn Song Lăng quan tâm tới Phương Ngôn là điều không thể, việc không hẹn mà gặp ở trường học liếc mắt một cái cũng biết là Phương Ngôn có ý đồ, sau khi chung sống, biểu hiện nghe lời của cô làm Hàn Song Lăng có chút hứng thú.

Phương Ngôn bản thân vẫn có chút mâu thuẫn, xuất thân bình thường, không biết làm sao mà nuôi dưỡng được thành tính cách như thế, khi mang cô đi ra ngoài, cái gì cũng có thể cố gắng, làm cho Hàn Song Lăng phải nhìn cô với cặp mắt khác, chỉ cần cô muốn gì, Hàn Song Lăng đều có thể cho.

Để cô mang theo cô bạn họ Vu kia đến địa điểm gặp mặt của họ chẳng qua là do lần đi quán bar Đinh Giai nói có hứng thú với cô gái kia.

Thật ra là có thể thấy Phương Ngôn có chút tính toán, nhưng nếu không tính trên người anh, thì Hàn Song Lăng cứ mặc kệ cô.

Chẳng qua nếu như có lòng tham quá lớn, đôi mắt Hàn Song Lăng tối sầm lại.

Ở phòng 806, trên giường, Trần San dựa vào tường chơi trò chơi trên điện thoại, mà Tâm Á phía bên kia nghe Hàn Song Lăng đến thì cực kì hứng thú, lôi kéo Văn Lôi ngồi ở trên giường mong chờ.

Thực ra Tâm Á là một người ít nói, hiện tại có thể xem kịch hay mà hưng phấn, có thể kính phục Phương Ngôn có thể làm cho Hàn Song Lăng nuông chiều như vậy.

Khi Hàn Song Lăng mở cửa phòng, thấy cảnh tượng như vậy, Phương Ngôn nằm trên giường bệnh, giường bên cạnh là hai cô gái, một người là cô bạn họ Vu, còn một người còn mặc quân phục, đang khoa chân múa tay nói chuyện, mà mặt khác ở trên giường, một cô gái nửa nằm nửa ngồi tựa vào tường cúi đầu nghịch điện thoại, caravat kéo sang một bên, áo khoác ném cuối giường, nhàn nhã thong dong.

Trần San nghe Tâm Á cứ líu lo, không thể không ngẩng đầu nhìn bên kia, thấy một người đàn ông ở cửa, đây chính là Hàn Song Lăng, trên người tỏa ra một loại khí chất, so với lần trước xem ra càng thêm rõ ràng, chỉ cần nhấc chân nhấc tay đã làm người ta thấy có ấn tượng.

“Tôi là Hàn Song Lăng, bạn của Phương Ngôn.



Trần San nghe được giới thiệu, ấn tượng trong mắt lại về con số không, nhìn qua Tâm Á và Văn Lôi.

Văn Lôi đứng lên: “Chuyện này, Tứ thiếu, Phương Ngôn bị thương.



“Ai là Trần San?” – Hàn Song Lăng rất có hứng thú với người đã gọi điện thoại, nên quay đầu nhìn ba người trong phòng hỏi.

Trần San cứng người, a, điều tra sao.

“Trần San.

” – Văn Lôi quay người nhìn Trần San, ánh mắt mang ý ám chỉ.

Trần San và Tâm Á sau đó lần lượt tự giới thiệu, Hàn Song Lăng liếc nhìn Trần San, là một cô gái tương đối bình tĩnh, xinh đẹp nhưng không quá nổi bật, sau đó bắt đầu hỏi sự việc Phương Ngôn bị thương, Trần San ra hiệu cho Văn Lôi kể rõ sự việc.

.