Chương 2

Bạch Lê Hân với vẻ mặt lúng túng, nàng trợn tròn mắt nhìn, là đang nói chuyện với nàng sao?

Quay đầu lại nhìn, liền thấy nha hoàn hầu cận nàng từ lâu -A Trà- đang từ ngoài cửa đi vào.

Gương mặt nàng lộ vẻ hưng phấn.

"Tiểu thư, người đây là có chuyện vui vẻ sao?"

Nhìn đến nửa ngày nhưng tiểu thư nhà mình vẫn không nhúc nhích , mà chỉ ngây người nhìn mình, A Trà trừng mắt nhìn, vươn tay sờ trán.

Không bị sốt, chẳng lẽ là quá vui vẻ rồi?

Cảm giác được bàn tay trên trán, Bạch Lê Hân càng không dám tin mở to hai mắt nhìn.

Nhiệt độ ấm áp của cơ thể, cảm giác chân thật.

Sau bao nhiêu ngày, đây là lần đầu tiên nàn chạm được vào vật gì đó.

Không đúng, A Trà không phải là theo nàng vào phủ Thừa tướng nửa năm sau liền chết sao?

Lẽ nào nàng ấy cũng biến thành ma?

Nhưng ma không có nhiệt độ cơ thể như con người.

Lúc này Bạch Lê Hân chỉ cảm thấy trong đầu mình đang có một đống dấu chấm hỏi?

"Tiểu thư, người đây là có chuyện gì? Lão gia bảo nô tỳ tới gọi tiểu thư đến đại sảnh, hình như có chuyện cần tìm tiểu thư?"

A Trà khuôn mặt khó hiểu nhìn , cảm giác rằng tiểu thư mình đang có điều gì đó không hài lòng chăng?

Không cần gả cho kẻ gϊếŧ người không chớp mắt lãnh huyết như đại tướng quân, tiểu thư không phải hẳn là sẽ vui vẻ sao?

Bạch Lê Hân ngẩng đầu lên, thấy giá sách quen thuộc, quay đầu nhìn một chút.

Tất cả trong khuê phòng của nàng hết thảy đều quen thuộc như vậy.

Nghĩ đến có một loại khả năng, Bạch Lê Hân nhanh chóng đứng lên, vương tay ôm lấy A Trà sờ sờ.

A Trà cảm động mở to mắt không tin nổi, tiểu thư dịu dàng và đoan trang đã chạm vào cô ! Tiểu thư!

"Tiểu thư... Không nên a... Ta là nữ hài tử..."

"A Trà, Trà Trà, thật là ngươi ư, thật là ngươi ư , ngươi còn sống..."

Bạch Lê Hân kích động ôm lấy A Trà, cảm động rơi nước mắt.

Nàng đã trở về, còn chưa có thành thân, đều chưa có chuyện gì phát sinh.

A Trà cũng không chết.

"Tiểu thư, người...là đang mong nô tỳ chết sao?" A Trà đang bị ôm gương mặt ngơ ngác, nàng nghĩ tiểu thư hình như thực sự có vấn đề.

"Không có không có, ta chính là quá vui."

Nghe nói như thế, A Trà lúc này mới cảm giác trong lòng dễ chịu một chút.

"Tiểu thư, người hãy ngừng vui đi, lão gia gọi tiểu thư ở ngoài đại sảnh!"

Nghe nói như thế, Bạch Lê Hân lúc này mới buông A Trà ra, đi về phía đại sảnh.

"Thôi, chúng ta đi tới đại sảnh."

Nếu như nàng nhớ không lầm, cha yêu cầu nàng tiến cung giải trừ hôn ước.

Bạch Lê Hân nắm chặt nắm tay, huống chi Hoàn Nhan Ký không có chết, nàng cũng có thể không giải trừ hôn ước.

Hôn ước giải trừ, Hàn An Trạch có cơ hội tới cửa cầu hôn.

Với mối quan hệ thân thiết giữa phụ thân và thừa tướng, phụ thân nhất định sẽ đồng ý.

Đến lúc đó nàng vẫn sẽ kết hôn, lịch sử sẽ tái diễn một lần nữa.

Nàng...có thể sẽ tiếp tục chết thảm! A Trà cũng vậy.

"Hân ở đây!Lại đây, lại đây với cha."

Bạch Lê Hân nhìn thấy tóc của phụ thân đã bạc trắng, mắt nàng đột nhiên nóng rực. Nàng kêu lên:

"Cha..."

Rồi nhanh chóng chạy tới ôm lấy cha, Bạch Lê Hân cố gắng kìm nén để mình không khóc lên.

Gả vào phủ Thừa tướng một năm.

Dù cho đã thành thân, Hàn An Trạch khiến nàng xấu hổ khi quở mắng thị nữ, Hàn An Trạch hứng thú với nàng chỉ là bởi vì nàng đã từng là hôn thê với đối thủ của hắn.

Hắn chỉ muốn làm Hoàn Nhan Ký xấu hổ mà thôi.

Vì phát hiện Hàn An Trạch cấu kết với địch để lộ bí mật hại chết đại tướng quân, nàng bị Hàn An Trạch uy hϊếp, coi như nô ɭệ mà đối đãi.

Nhưng cho tới bây giờ cô đều không nói ra

Chỉ vì có con dấu của cha nàng trên bức thư đó.

Cho nên nàng chỉ có thể nhịn, cũng không trở về nữa, chính là bởi vì sợ nhịn không được những ủy khuất mà nàng phải chịu rồi khóc lên sẽ làm cha lo lắng.

"Hân biết chuyện này rồi à? Hân không ủy khuất, yên tâm, cha sẽ xử lý tốt, Hân đừng khóc mà, không ủy khuất a, có cha ở đây!"

Nói xong, Bạch Kính Sơn trách cứ nhìn thoáng qua bên cạnh A Trà.

A Trà gương mặt ủy khuất , nàng rất muốn giải thích, nàng thật sự không có nói cho tiểu thư.

Vốn khi nhìn thấy cha, Bạch Lê Hân sẽ rất khó cầm được lòng, hiện tại đang nghe lời cha nói.

Thật khó chịu, nhất là khi có cha ở đây!

Hãy để nàng cảm thấy rằng sự nhẫn nhịn trước đây là đáng giá.

Tuy rằng cũng chịu khổ rất nhiều, nhưng vẫn là cho nàng cơ hội, lợi dụng việc quét tước vệ sinh vào phòng Hàn An Trạch tìm manh mối.

Và đưa chứng cứ đó cho Hoàn Nhan lão tướng quân.

Lão tướng quân tính cách cố chấp.

Nhi tử chết trên chiến trận, Hoàn Nhan Ký là mũi nhọn của Hoàn Nhan lão tướng quân.

Biết rằng cái chết của con trai mình có thể đã có người gây ra, người phải tra ra rõ.

Lão tướng quân đông học trò, không quá khó để tra ra, đến lúc đó Hàn An Trạch đã định trước sẽ bị Chu di Cửu tộc.

Đáng tiếc, nàng không thể nhìn thấy kết cục của Hàn An Trạch.

"Ừ, có cha ở, Hân không sợ, cha sẽ không để cho Hân chịu ủy khuất."

Thấy nữ nhi mình dáng vẻ ủy khuất, Bạch Kính Sơn càng phẫn nộ.

Từ nhỏ đến lớn, hắn còn không để cho Hân ủy khuất như vậy.

"Hân không cần để ý tới bọn họ nói, Hoàn Nhan tướng quân chết trận, sao vậy có thể trách Hân?"

Bạch Lê Hân hoàn hồn, "Hả?"

Đúng rồi, lúc này cha nàng trở về, muốn nói rằng Hoàn Nhan Ký đã chết trên chiến trường.

Vậy sau này nàng sẽ bị mọi người chỉ trích khắc phu, khắc chết Hoàn Nhan Ký.

Cũng là bởi vì chuyện này, cha đã mang nàng tiến cung để giải trừ hôn ước.

"Hân cũng hiểu được đây là chuyện hoang đường đúng không? Hoàn Nhan lão tướng quân cũng không đứng ra nói một tiếng, thực sự là tức chết ta, Hân đừng sợ, cha sẽ đưa Hân tiến cung giải trừ hôn ước, sau này tìm chàng trai vừa có tài vừa đẹp trai."

"Đến lúc đó, Hân mỹ mãn hạnh phúc, ngăn chặn được miệng bọn họ , hừ!"

Bạch Lê Hân vừa nghe, từ trong ngực của cha ngẩng đầu lên, "Cha, nữ nhi bây giờ còn chưa có cập kê, cũng không muốn lập gia đình, nữ nhi muốn dành thời gian ở bên cha thêm."

"Hơn nữa nữ nhi và Hoàn Nhan đại tướng quân đã có hôn ước, mẫu thân và Hoàn Nhan lão tướng quân lúc đó đã quyết định, hiện tại Hoàn Nhan đại tướng quân gặp chuyện không may, chúng ta phải đi giải trừ hôn ước, sợ là không dễ nói rõ với Hoàn Nhan lão tướng quân!"

Lúc đầu, Bạch Kính Sơn không quan tâm tới lời nàng nói, nữ nhi sớm muộn gì cũng phải xuất giá .

Nữ nhi của ông sinh ra là chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, cũng không phải không ai thèm lấy, cũng không thể lấy chồng muộn hơn người khác được .

Thế nhưng lời nói phía sau, lại làm cho ông phải lo lắng.

Uy danh của Hoàn Nhan lão tướng ở triều đình hay là quân doanh cũng rất cao, ngay cả hoàng thượng đều phải kính vài phần.

Hơn nữa tính khí nóng nảy, nhi tử của mình vừa mới gặp nạn, lại bị giải trừ hôn ước, với tính cách của ông, đoán chừng cả phủ thượng thư cũng không đủ để ông phá bỏ.

Nhưng...

"Vậy thì sao? Bên ngoài người ta nói xấu Hân, ông ta cũng không thể đứng ra nói một câu sao?"

Hân mà ông không để chịu một chút ủy khuất, sao có thể để người ngoài nhận xét vô trách nhiệm.

Nhi tử của hắn đã chết hắn khó chịu, nữ nhi của ông bị ủy khuất, ông lại không tức giận sao?

"Cha, Hoàn Nhan lão tướng quân vừa mất đi thân nhân duy nhất, khó tránh khỏi có chút không thể chấp nhận được, trong khoảng thời gian này sao có tâm trạng thay con nói một tiếng!"