Chương 7

Hàn An Trạch thấy nàng rời đi, đắc ý lắc lắc chén rượu, đây không phải là cho hắn cơ hội sao?

Muốn dẫn mình đi ra ngoài.

Vừa nghĩ, Hàn An Trạch vừa đứng dậy đi ra ngoài, nhưng cổ tay đã bị níu lại.

Hàn An Trạch nhíu mày, có chút không vui cúi đầu.

"Trạch ca ca, lại đây uống rượu với Tuyết Vũ, sau hôm nay, Tuyết Vũ đã trưởng thành, có thể lập gia đình, Trạch ca ca không vui sao?"

Thấy Dương Tuyết Vũ, Hàn An Trạch thu hồi biểu cảm lúc nãy, lại tỏ vẻ "Hài lòng."

"Nếu ca hài lòng thì cùng ta uống rượu ca hát" Dương Tuyết Vũ thật chất muốn lôi kéo Hàn An Trạch để hắn không đi ra ngoài tìm Bạch Lê Hân.

Đừng có mơ, Trạch ca ca chỉ có thể là của ta.

Bạch Lê Hân đi ra sau hoa viên, cuối cùng cũng thanh tĩnh, thoải mái hít sâu một hơi.

"Vẫn là bên ngoài thanh tĩnh a!"

"Cũng không phải sao, nô tỳ biết tiểu thư không thích tham gia yến hội mà, thực sự nhàm chán, hơn nữa Dương tiểu thư kia cũng là quá giả tạo."

A Trà gương mặt tức giận, tiểu thư nhà mình lại bị nhắm vào, ngẫm lại thật tức.

"Nhất định là cô ta đố kị tiểu thư có khuôn mặt đẹp!"

Nhìn A Trà tức giận, Bạch Lê Hân nhịn không được mà mỉm cười.

"A Trà nói đều đúng."

"Vốn chính là vậy." A Trà bĩu môi, nàng nói không sai.

Ngồi một lúc, sắc trời đã tối xuống, cũng không biết yến hội tiến hành bao lâu, hay tìm cái lý do để trở về.

Đang nghĩ ngợi, nàng cảm giác phía sau có một luồng gió thổi tới.

Nàng cảm thấy sợ, nhịn không được cả người run lên một chút.

"Tiểu thư, người có chuyện gì sao?"

Đinh lanh canh...

Tiếng chuông lanh lảnh vang lên, Bạch Lê Hân sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía dưới cổ chân.

Nàng đã đeo chiếc lắc chân này từ nhỏ, tuy là chuông, nhưng chúng chưa từng phát ra âm thanh, hôm nay sao lại vang lên.

Đang nghĩ ngợi, một vài bóng ma trong trang phục hầu gái, lại thêm những bóng ma dữ tợn hướng về phía nàng mà bay tới.

"A!", Bạch Lê Hân theo phản xạ lùi về sau.

Té ngã xuống đất.

"Tiểu thư!" A Trà thấy tiểu thư đột nhiên lùi lại cùng với vẻ mặt lại hoảng sợ.

Thấy tiểu thư ngã sấp xuống, liền vội vàng xoay người đỡ tiểu thư.

Bạch Lê Hân mở tròn hai mắt nhìn thấy mấy bóng ma bay về hướng A Trà.

"A Trà..." Nhìn bóng ma đi xuyên qua A Trà rồi bay tới giữa không trung.

Đúng vậy, hồn ma không chạm được người.

Đinh lanh canh...

Tiếng chuông vang lên lần nữa, hồn ma chuẩn bị bay vồ thêm lần nữa nhưng đột nhiên ngừng lại, rồi bay về phía sau dường như đang sợ hãi điều gì.

Mãi cho đến khi các bóng ma biến mất.

"Tiểu thư người không có sao chứ? Người hù chết nô tỳ."

Bạch Lê Hân hoàn hồn, sau đó A Trà nâng nàng đứng lên, từ phía xa quản gia chạy lại hỏi:

"Bạch tiểu thư đây là xảy ra chuyện gì? Cô bị ngã sao, để lão nô gọi đại phu."

Bạch Lê Hân nhìn một chút đứng lên đi tới chỗ quản gia, lắc đầu, "Không sao, chỉ là thân thể có chút khó chịu, phiền quản gia báo cho Dương tiểu thư một tiếng, Lê Hân phải đi về trước."

Vừa lúc tìm được lý do để về.

"Chà, được rồi, Bạch tiểu thư thân thể khó chịu, lão nô sẽ chuyển lời cho tiểu thư, lão nô phái người hộ tống Bạch tiểu thư ra về."

"Phiền ngươi rồi ." Nói xong Bạch Lê Hân nhìn thoáng qua nơi những quỷ hồn kia biến mất kia, sau đó xoay người rời đi.

"Tiểu thư, người không sao chứ?"

Vừa lên xe ngựa, A Trà có chút không yên lòng kiểm tra một chút, xác định trên người không có vết thương, thở phào một hơi.

"Yên tâm, ta không sao, A Trà, ngươi vừa rồi có nghe được tiếng chuông không?"

Nhìn dáng vẻ A Trà, hình như là không nhìn thấy những hồn ma kia, không biết tiếng của chiếc chuông, nàng có nghe được hay không.

A Trà lắc đầu, "Tiểu thư vừa rồi nghe được tiếng chuông sao? Nô tỳ không nghe thấy."

Bạch Lê Hân hiểu rõ, quả nhiên là không nghe thấy

"Đúng vậy nghe được một tiếng, làm ta hoảng sợ."

A Trà gật đầu, thì ra là thế, nàng đã nói, sao tiểu thư đang tốt, đột nhiên lại sợ như vậy.

"Chắc là trúng gió, tiểu thư không có việc gì là tốt rồi."

Bạch Lê Hân gật đầu.

Như vậy xem ra, ngoại trừ nàng sống lại còn có thể thấy quỷ hồn, hơn nữa chiếc chuông trên chân còn có thể vang lên.

Tiếng chuông reo lần thứ 2, những quỷ hồn kia vẻ mặt sợ hãi.

Những quỷ hồn kia quả nhiên sợ tiếng chuông trên chân nàng.

Bạch Lê Hân đưa tay sờ chiếc chuông, cái chuông này là lúc nàng sinh ra thì mẫu thân đã đeo cho nàng.

Vẫn luôn cho là một chiếc chuông thông thường.

Hiện tại có vẻ như chiếc chuông này vẫn còn ẩn chứa một bí mật nào đó.

Ngoài ra, nàng nghĩ về những việc không bình thường khi nàng lớn lên.

Dù ở độ tuổi nào, chiếc chuông cũng phù hợp với cổ chân của nàng.

Nàng đã từng là ma nên không sợ gặp ma mà có chút kinh ngạc.

"Tiểu thư người cuối cùng đã trở về? Lão gia trở về không thấy tiểu thư, đã vô cùng lo lắng."

Vừa đến cửa phủ thượng thư, quản gia liền vội vàng nghênh đón.

"Lý bá bá cực rồi." Bạch Lê Hân quay về phía quản gia gật đầu.

"Không cực, tiểu thư mau vào thôi, lão gia đã ở đại sảnh chờ người."

Bạch Lê Hân gật đầu, nhấc chân đi vào phủ thượng thư.

"Hân đã trở về, đi ra ngoài một chuyến cảm giác sao? Hân có giao tiếp với bằng hữu không? Có nhìn thấy Hàn công tử không?"

Nghe cha mình nói, xem ra là phủ Thừa tướng đã đề cập qua, chỉ là bởi vì hôn ước còn không có lui, nên chỉ là nói qua một chút.

"Con gặp được rồi, kết giao với một người bạn, gọi Hoàng Dịch."

"Hoàng Dịch, tiểu tử kia tuy rằng lớn lên đẹp, nhưng tính tình là lại như một cô nương, không thích hợp với Hân."

"Cha, ngươi đang nói gì vậy?" Bạch Lê Hân có chút không nói nên lời.

Sao lại nói việc có thích hợp hay không.

"E hèm, cha nói giỡn thôi, Hân thấy Hàn công tử vóc người ra sao? Có thích hay không?"

Bạch Lê Hân nhịn không được nắm chặt nắm tay, nàng là quá quen thuộc, nhớ kỹ trước Hàn An Trạch từng tới cửa cầu hôn, cha cũng hỏi như thế.

Ngay lúc đó nàng mặc dù không thích nhưng cũng phải miễn cưỡng nói thích, hắn lớn lên tuấn tú lịch sự, danh tiếng tại ngoại, vẫn là miễn cưỡng gật đầu.

Chỉ là không nghĩ tới, thứ danh tiếng này , tất cả đều là giả.

"Không thích, hơn nữa Hàn công tử cũng đã có người thích, là Dương tiểu thư, cha đừng nói lung tung."

Bạch Kính Sơn nghi ngờ trừng mắt nhìn, "Hân đừng suy nghĩ nhiều, Hàn công tử và Dương tiểu thư chỉ là cùng nhau lớn lên, nên thân quen mà thôi."

"Lão gia, tiểu thư không có suy nghĩ nhiều, nô tỳ thấy Hàn công tử và Dương tiểu thư vô cùng thân thiết."

A Trà cũng không muốn tiểu thư nhà mình chịu ủy khuất, tiểu thư nhà cô xinh đẹp lại tài hoa như vậy, người xứng đôi với tiểu thư phải là người đẹp trai tuấn tú, tài giỏi.

Hàn công tử đối tốt với Dương tiểu thư như vậy, đến lúc cưới tiểu thư nếu như chần chừ, tiểu thư chẳng phải sẽ chịu ủy khuất sao.

"Thật sao? Được rồi, Hân cũng mệt mỏi rồi, A Trà dìu tiểu thư đi về nghỉ ngơi đi."

Bạch Kính Sơn nhíu mày, trong ánh mắt mang theo vẻ bất mãn.

Ban ngày Thừa tướng nói với ông có ý định cùng trở thành thông gia, buổi tối lại để Hân thấy con của ông ta thân thiết với tiểu thư phủ Dương Quốc Công, đây không phải là chuyện cười sao?

Vậy, không thể để cho Hân chịu ủy khuất.