Chương 52: Cháu thay đổi rồi

Hạ Nhược tìm được văn phòng giám đốc, phát hiện bên trong chướng khí mù mịt, trên bàn trà rơi rụng vài lá bài poker cùng một đống tàn thuốc.

Cô gọi người máy đang ở bên ngoài tiến vào quét tước sạch sẽ, sau đó click mở quang não trong văn phòng, xem xét lại tình huống buôn bán.

Kết quả cũng không khác với dự đoán của cô cho lắm, tháng nào cũng bị lỗ vốn, sau đó nhận được tiền trợ cấp từ nhà họ Hạ bên kia.

Đây là tổ nghiệp làm giàu của nhà họ Hạ, tuy rằng liên tục lỗ vốn, nhưng có vẻ là vì ông già còn chút cảm tình nên mới giữ lại.

Hạ Nhược lật xem giấy tờ, cô cũng phát hiện ra không ít vấn đề, chắc chắn là tên giám đốc kia vẫn còn tham ô.

Lật đến mặt mấy tờ đằng sau, ánh mắt cô có hơi lạnh xuống.

Hai ngày trước, bên nhà hàng có mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn nguyên thủy và một số vật dụng không có quan hệ đến nhà hàng, vậy mà tốn tận mười vạn tinh tệ, còn chưa thanh toán tiền, nợ nần lại ghi vào hết cho nhà hàng này.

Phong Ngạn ngồi ở bên cạnh cô cũng thấy đống giấy tờ này, “Chẳng lẽ là muốn cô trả nợ giúp họ à?”

Hạ Nhược lắc đầu, cô cười lạnh nói: “Không, chắc chắn là bọn họ biết tài khoản của tôi không có mười vạn tinh tệ, qua một khoảng thời gian nữa sẽ đến đây đòi nợ ngay thôi, nếu tôi không lấy được đủ tiền, đằng nào cũng sẽ bức bách tôi ký kết hiệp nghị bất bình đẳng gì đó, hoặc có thể là bắt lấy nhà hàng gán nợ.”

Phong Ngạn chuyển cho cô hai trăm vạn tinh tệ, cô đã mở một tài khoản riêng, còn thiết kế mã hóa cao cấp nhất, nhà họ Hạ không có khả năng tra ra được.

Phong Ngạn nhíu mày, “Ông nội của cô quá đáng thật đó.”

Nếu so sánh như vậy thì có vẻ như ông nội của anh đột nhiên trở nên đáng yêu quá rồi!

Hạ Nhược nói: “Hẳn là vị đại bá kia của tôi đã làm ra chuyện này, nhưng mà cho dù ông nội tôi biết được, cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.”

Bây giờ Hạ lão nhân đã ký thác tất cả hy vọng lên đầu đứa cháu trai lớn là Hạ Tuấn, đại phòng là niềm hy vọng cả đời của ông ta, ông ta cũng chỉ biết dung túng và thiên vị họ thôi.

Phong Ngạn tò mò nhìn Hạ Nhược, “Vậy cô chuẩn bị làm gì tiếp đây? Nhận đống nợ nần này à?”

Hạ Nhược cong môi, “Đương nhiên là không rồi, nếu bọn họ đã không biết xấu hổ là gì thì tôi đây cũng sẽ không giữ lại cho họ nữa.”

Hôm nay nếu không phải là vì cô và Phong Ngạn thình lình đến đây rồi đuổi tên giám đốc kia đi, thì mấy giấy tờ này tuyệt đối sẽ không để cho cô nhìn thấy được, đợi đến lúc phát hiện ra thì cũng đã trễ rồi.

Cô dùng Chung Đoan gọi một cuộc điện thoại, bên kia rất nhanh đã truyền đến tiếng nói của Hạ Thanh Ninh.

“Tiểu Nhược!”

Hạ Nhược mở miệng nói: “Cô ơi, cháu có chút chuyện muốn nhờ cô hỗ trợ.”

Sau khi rời khỏi nhà họ Hạ, người cô này và chú ba đều gọi điện thoại qua cho cô, kêu cô nếu có chuyện gì thì cứ việc tìm đến họ.

Cô nhỏ còn nói sẽ đưa cô về nhà mình để chăm sóc thật sốt, nhưng bị cô từ chối tế nhị.

“Có chuyện gì sao?” Hạ Thanh Ninh tạm thời buông giấy tờ công việc trên tay xuống.

Hạ Nhược kể lại chuyện giấy tờ nhà hàng một lần nữa, “Cháu muốn nhờ người bạn làm luật sư của cô, nhờ chú ấy gửi giấy tờ luật sư qua bưu điện cho ông nội, đã đến ngày quy định rồi nên ông ấy cần phải thanh toán toàn bộ sản nghiệp của ba cho cháu, nếu không thì cháu sẽ phải khởi tố.”

Ông nội tệ bạc kia để ý đến thể diện của mình nhất, chắc chắn sẽ không cho phép cô đi khởi tố, làm mất mặt nhà họ Hạ, vì thế tất nhiên cũng sẽ giấu tất cả giấy tờ đi.

Hạ Thanh Ninh bật cười thành tiếng, “Không thành vấn đề, cháu cứ gửi một bản giấy tờ cho cô, trong vòng 3 ngày cô tuyệt đối sẽ xử lí giúp cháu.”

“Cảm ơn cô ạ!” Hạ Nhược ngọt ngào nói lời cảm ơn.

Hạ Thanh Ninh cười nói: “Giữa chúng ta mà khách sáo làm gì, cháu có việc gì thì cứ tới tìm cô.”

Năm đó anh trai thứ hai vô cùng săn sóc bà ấy, bà ấy có thể ly hôn dễ dàng như thế cũng là do anh ấy giúp đỡ, cho nên bà ấy vô cùng quan tâm đến đứa cháu gái ruột là Hạ Nhược này.

Chỉ là trước kia dưới sự chăm nom và chỉ dẫn của Hứa Ảnh, Hạ Nhược cũng không quá thân thiết với bà ấy.

“Tiểu Nhược, cháu thay đổi rồi!”

Cô ấy cảm thán nói: “Nhưng mà thay đổi như vậy cũng tốt, muốn tiếp tục sống sót thì trước tiên bản thân mình phải trở nên mạnh mẽ, phải tàn nhẫn với những người ghê tởm đó hơn nữa!”

Hạ Nhược cảm thấy ấm áp trong lòng, “Vâng, cô à con sẽ làm như vậy.”