Chương 22: Nụ hôn vỡ tình(1)

“Hầu hạ đến khi… Không cần nữa.” Đang và Linh Nhi nói chuyện vui vẻ, chuẩn bị từ hậu viện lại trèo tường vào vương phủ thì trong nháy mắt, một cái bóng quá quen thuộc chỉ sợ đã đợi chúng ta từ rất lâu.

Ta theo bản năng Linh Nhi giấu ở phía sau, hướng tới Sở Dạ Ly cười gượng: “Ha ha, ha ha… Hôm nay sắc đêm không tồi, liền nghĩ rằng muốn ra ngoài hít thở không khí một chút. Không liên quan gì đến Linh Nhi, là ta…”

“Ta biết.” Ánh mắt Sở Dạ Ly thâm thúy, làm người khác căn bản đoán không ra suy nghĩ của hắn. Lời nói lạnh băng, một đợt lại một đợt dự cảm không lành:0 “Đường đường là Vương phi thế nhưng dám trèo tường trốn ra ngoài, lại nhìn xem trên người nàng đang mặc đây đều là cái gì!”

Ta nhìn hắn bĩu môi, nghe hắn nói như không phải đó là ta, đây là muốn ở bên ngoài mở đại hội sao? “Ta thế này không phải vì sợ lại bị người khác ám sát sao?”

“Vậy các người hai tay không một tấc sắt không phải càng nguy hiểm hơn sao?” Sở Dạ Ly rống to lên, Linh Nhi hoàn toàn bị dọa đến mức rúc ở sau lưng ta, ta tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Không thể từ từ nói chuyện sao, dọa sợ đứa nhỏ rồi.”

“Hừ, hình như nàng còn để ý nàng ta hơn có phải không? Nàng có nghĩ tới sau khi ta về phòng đã không nhìn thấy nàng, chỉ nhìn thấy một đống quần áo ta còn tưởng rằng hai người…” Hắn muốn nói lại thôi, vẻ phẫn nộ trên mặt hiện lên một tia bất mãn. Ta thức thời mà đẩy đẩy Linh Nhi, để nàng ta mau chóng chạy đi.

Sau khi trở về phòng, Sở Dạ Ly vẫn luôn không thèm để ý tới ta, bày một khuôn mặt dài cho ta xem.

“Cười một cái đi, ta biết sai rồi, ngươi đừng tức giận mà.” Ta nhéo mặt hắn xoa xoa bóp bóp, suy nghĩ trong lòng không nhịn được buột miệng thốt ra: “Làn da của tiểu tử ngươi cũng đẹp thật đấy, vừa trắng trẻo lại vừa mềm mại, lỗ chân lông hầu như đều không nhìn thấy. Chậc chậc, khiến nữ nhân cũng phải ngưỡng mộ và ghen tị.”

“Ha.” Hắn nhịn không được cười ra tiếng, xem như tha thứ cho ta rồi sao?

“Ồ, cười rồi, vậy là không sao nữa nhỉ. Ta phải tắm rồi ngủ một giấc đây.” Ngáp một cái rồi đi tới đằng sau bình phong, Sở Dạ Ly đột nhiên khống chế cánh tay của ta, lôi kéo, cả người ta xoay lại đối mặt với hắn. Hắn chợt hạ thân mình cúi xuống, nhắm mắt lại, một cái tay khác nàng sau đầu ta. Một cái hôn, phá lệ hạ xuống.

“Bốp!” Hai tiếng âm thanh nối tiếp không phải quá lớn. Bàn tay ta đồng thời vỗ vào mặt hắn, hai người đều sửng sốt.

Hắn giật mình mà buông ta ra, vuốt mặt chính mình còn có chút không thể tưởng tượng được. Ta ậm ừ nói: “Cũng không thể trách ta. Là ngươi phi lễ với ta trước.”

Hắn buông tay đang ôm mặt ra, tự giễu nói: “Hôn chính vị Vương phi của mình tự nhiên lại còn biến thành phi lễ.”

“Ta mặc kệ, còn chưa có thành thân, thì chính là không thể. Không đúng, kể cả thành thân rồi cũng không thể. Ta…Có bệnh sạch sẽ, không thích người khác tiếp xúc như thế này.” Cứ dứt khoát nói dối vậy đi. Trời ạ, cảm giác mặt thật nóng. Tại sao lại nóng như vậy chứ. Đừng quá khó chịu, đây là nụ hôn đầu tiên!

“Cái gì? Thành thân cũng không thể? Mặc Nhi, ý của nàng không phải là lúc động phòng cũng phải bỏ qua đấy chứ?” Hắn hoàn toàn bị ta đánh bại, ta quả nhiên không thể và người cổ đại tư duy giao tiếp.

Những việc này ta phải giải thích như thế nào, không phải một câu hai câu là có thể nói rõ. “Cái này… Phong tục không giống nhau. Chúng ta bên kia không phải thế này. Tóm lại không thể chính là không thể! Ta còn chưa có chuẩn bị tốt!”

“Nếu ta cưỡng bức thì sao.” Hắn tà khí cười xấu xa, hướng về phía ta bỗng nhiên tới gần thêm một bước: “Thân thể bổn vương chính là dục hỏa khó nhịn, nhịn đã rất nhiều năm rồi.”

“Không đứng đắn!” Ta muốn tìm đồ vật để tự vệ, nhưng mà trừ nắm tay ra thì không có gì khác. Tư thế quyền anh chuyên nghiệp đã bày ra, có điều Sở Dạ Ly cho rằng ta lại trêu chọc hắn, hai ba chiêu xuống liền ta chế phục đè ở trên giường. Hắn ái muội mà ở bên tai ta thở ra hơi ấm áp: “Vương phi thân thủ không tồi, có điều giống như không nỡ nặng tay với bổn vương. Xem ra là muốn lạt mềm buộc chặt rồi. Vậy bổn vương cũng không khách khí nữa.”

Ta lập tức tự cắn đầu lưỡi: “Nếu ngươi tiến gần thêm một bước, có tin ta cắn lưỡi tự sát không?” Cũng mặc kệ hắn nghe rõ được hay không, ta đều phải làm dù bất cứ giá nào.

Phía sau thân thể rõ ràng được nới lỏng, một trận cười lạnh buông ta ra: “Nếu không yêu ta, tại sao lại muốn cứu ta, còn vì cái gì mà phải gả cho ta.”

“Ngươi nói cái gì?” Ta thở hổn hển, có chút hoảng hốt.

Hắn hoàn toàn buông ta ra, đứng dậy, bất đắc dĩ mà cười lạnh: “Bách Lý Dật Vân nói không sai, nàng quả thật không có yêu ta. Thậm chí thích còn chưa nói tới. Nàng cứu ta chỉ vì xuất phát từ lòng tốt của nàng, hắn nói nàng đối với bất kể người nào cũng đều tốt như vậy cả. Lúc trước ta không tin, không ai lại ngốc nghếch nhiệt tình với một người từ xưa tới nay không hề quen biết, đến nỗi đánh cược cả tính mạng để cứu hắn.”

Ta rũ mắt xuống, không biết nên nói cái gì, nhưng mà Bách Lý Dật Vân lần này thật sự không có nói sai. Ta không nên lừa gạt hắn, kỳ thật ta chỉ đơn thuần là muốn cứu hắn, muốn giúp hắn. Lúc trước cũng không có ý muốn gả cho hắn.

“Nàng thật sự chỉ là xuất phát từ sự đồng tình đối với ta thôi sao? Ta vẫn ngây thơ cho rằng, ông trời cuối và cũng chiếu cố ta, có lẽ nàng chính là lễ vật mà trời cao ban tặng cho ta. Ta muốn trân trọng nàng thật tốt, nhưng trong lòng nàng đã có người khác rồi phải không?”

“Cái gì?” Ta không hiểu rõ ý tứ của hắn.

Sở Dạ Ly nhún vai lại lần nữa cười lạnh, hắn như vậy khiến ta cảm thấy sợ hãi: “Nàng không phải đi sông cầu phúc ước nguyện sao? Không sai, ta thật ra vẫn luôn phái người theo dõi nàng. Ta cũng biết nàng đã ước nguyện cái gì. Minh Vương, đến tột và là ai?”

Giờ phút này ta thật sự muốn cười ra tiếng, xin thứ cho ta không thể nhịn xuống.

“Nàng cười cái gì. Bổn vương như vậy khiến nàng thấy buồn cười sao? Cảm thấy bổn vương rất ấu trĩ sao?”