Chương 39: Nói dối rằng mình hạ độc(2)

“To gan!” Hai đầu gối hung hăng bị đá cho quỳ xuống, hộ vệ cầm đao sáng loáng mạnh mẽ đặt trên cổ ta, ta cười lạnh: “Thật là tàn nhẫn.” Trong miệng có thứ gì đó ấm áp trào ra từ cổ, những người còn lại ở đây nhìn thấy ta và Bách Lý Dật Trần trước sau phát độc, trong lòng không khỏi cảm thấy tê dại, đôi tay bưng bát run lên bần bật.

“Quả nhiên không phải là một tên ngốc. Ngươi nói hạ độc Vương phi rốt cuộc có mục đích gì!”

Đối mặt với tên hộ vệ đang ép hỏi, Sở Dạ Ly và quốc sư vẫn chỉ là thái độ thờ ơ lạnh nhạt, ta cất tiếng cười to: “Ồ… Chúng ta là vì muốn hạ độc Vương phi mà tới, đáng tiếc không thành công, bởi vì có người so với chúng ta nhanh hơn nên đã hành động trước một bước. Vốn dĩ chỉ là muốn đùa cợt vị thần nữ này một chút mà thôi, nhưng nơi này lại thật sự có người muốn dồn nàng ta vào chỗ chết.”

“Uống mau! Các ngươi còn thất thần ở đấy làm gì! Được chết vì Vương phi cũng là vinh hạnh của các ngươi! Nếu bây giờ các ngươi kháng chỉ không chịu uống, vậy thì sẽ không được chết đơn giản đâu.”

“Tru di cửu tộc phải không?” Ta quỳ gian nan đứng dậy, vừa rồi bị đá cũng thật đúng là đau: “Đột nhiên cảm thấy Vương phi hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.” Ta không thể trơ mắt nhìn người khác uổng mạng. “Độc là do ta hạ. Các ngươi hãy buông tha cho từng này người vô tội đi.”

Người ở đây rõ ràng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, ta nghĩ cái tên hung thủ thật sự kia cũng sẽ âm thầm cảm thấy may mắn, bởi vì thế mà lại có người thay hắn gánh tội.

Lần này rốt cuộc Sở Dạ Ly cũng đối diện với ánh mắt của ta, hiện lên một tia nghi ngờ, ta lau máu trên khóe miệng rồi nói: “Không có thuốc giải, mạng thì chỉ có một cái. Vương gia người muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ đi.”

“Được, nếu ngươi nói chính ngươi là người đã hạ độc, vậy thì nói cho ta biết ai là người đã sai khiến ngươi?”

Ta cất tiếng cười to: “Ta đến chết còn không sợ, như thế nào lại có thể nói cho ngươi biết là ai đã sai khiến ta chứ.”

“ Được. Có cốt khí.” Sở Dạ Ly vỗ vỗ tay, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở trên người Bách Lý Dật Trần, giọng nói lại lần nữa âm trầm: “Ta không gϊếŧ ngươi, người mà ta sẽ gϊếŧ là tiểu kiều thê của ngươi.”

“Không được! Ngươi không được đυ.ng vào nàng ta!” Giờ ta mới bỗng nhiên nhớ tới còn có Bách Lý Dật Trần, từng bước lui về phía sau đến bên cạnh hắn, tại sao và là một loại độc, Bách Lý Dật Trần đã bị phát độc đến bất tỉnh nhân sự, mà ta lại vẫn còn bình yên vô sự.

Trừ Bách Lý Dật Vân ra, cũng chỉ có thể là thần tiên. Thần tiên… Trong lúc vô tình Bách Lý Dật Trần nói ra lời này, vốn dĩ thể chất của ta đặc thù, chẳng lẽ nói ta thật sự có thể giải độc? Cái ý tưởng này mới nảy ra, quốc sư đột nhiên chậm rãi mở miệng: “Vương gia, thà rằng gϊếŧ sai còn hơn bỏ lỡ. Lẽ nào giờ phút này việc cứu Vương phi không phải là chuyện quan trọng nhất sao? Hai người này đều không phải sát thủ, trong lòng ngươi và ta biết rất rõ ràng, đừng lãng phí thời gian thêm làm gì, để cho tất cả người lớn đều uống đi.”

“Ta có thuốc giải.”

Mọi người dường như không ai nghe thấy gì cả, cũng có người bị bắt buộc bất đắc dĩ thật sự uống vào, chỉ cần có một người uống, những người còn lại cũng chỉ có thể mở miệng uống cho xong. Nhưng mà, nơi này còn có tiếng trẻ sơ sinh gào khóc đòi ăn, bọn họ thật sự chỉ là lên núi cầu Phật, lại không nghĩ tới sẽ có kết cục thảm thế này.

“Ta nói ta có thuốc giải!” Mặc kệ người khác tin hay không, ta quăng vỡ cái bát, nhặt lên một mảnh nhỏ cắt đứt ngón tay rồi để chảy dần vào trong miệng Bách Lý Dật Trần: “Ngươi nghe cho rõ đây, ta còn chưa có chết, ngươi ngàn vạn lần đừng có mà giả chết.” Ta thật sự khóc, rõ ràng ta không xảy ra bất cứ chuyện gì, tại sao Bách Lý Dật Trần không hề có phản ứng, thân thể cũng càng ngày càng lạnh băng.

“Tại sao lại như vậy… Rõ ràng ta không có việc gì mà…” Giờ phút này ta mới bừng tỉnh đại ngộ, nếu ta nói quốc sư chính là người hạ độc liệu có ai có thể tin được không? Hắn làm như vậy đến tột và muốn làm gì? Muốn chứng minh Sở Dạ Ly không đáng để ta cứu sao? Cho dù là như thế này, ta cũng không tin Minh Vương là một người lạm sát kẻ vô tội.

Thời điểm khi tất cả mọi người miệng đều bắt đầu phun ra máu tươi, Sở Dạ Ly đi vòng xung quanh một đám chúng ta, chỉ có duy nhất một người bắt đầu giãy giụa đặc biệt kịch liệt. Trong miệng bắt đầu nói thầm: “Sao có thể…Sao có thể thế được!”

Sở Dạ Ly giống như Tử Thần dừng lại đứng ở trước mặt hắn: “Sao lại không có khả năng? Thứ ta cho mọi người uống căn bản không phải độc mà ngươi hạ, cho nên, cho dù ngươi dùng thuốc giải, cũng căn bản không có tác dụng. Ngược lại chỉ khiến độc càng thêm độc.” Hắn duỗi tay từ trên người tên đó lấy ra một bọc đồ vật, cong môi tà tà cười, đi đến trước mặt quốc sư: “Quốc sư, ngươi nói không sai, thà rằng gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót, chiêu này quả thật hiệu nghiệm.”

Chỉ thấy hắn từ trong l*иg ngực lấy ra một cái lọ rồi để hộ vệ từng người chia cho chúng ta: “Thuốc giải.” Hướng về phía ta lạnh lùng liếc mắt một cái, quả nhiên hắn không phải là người tàn nhẫn độc ác. Chỉ là thủ đoạn tương đối nham hiểm mà thôi. Ta duỗi ngón tay, hại ta phải lãng phí máu của bản thân.

Canh giữ Bách Lý Dật Trần đã rất lâu, cuối và hắn cũng tỉnh lại, nhưng dù sao ta cũng chống đối Vương gia, cũng thừa nhận chuyện hạ độc, tuy rằng không có thành công.

“Nơi này…Là chỗ nào?” Bách Lý Dật Trần không thể tin được mở mắt ra, nếu ta nói cho hắn là chúng ta bị nhốt ở trong nhà lao, không biết liệu hắn có phát điên hay không?“Không phải đã tới địa phủ rồi đó chứ?”

Ta thương tâm thật thà gật gật đầu: “Đúng vậy, đã chết rồi. Không phải, vừa rồi ta còn nghe thấy tiếng đại ca ngươi khóc tang cho chúng ta. Tiểu Phùng Xuân càng khóc càng thấy thương tâm, đáng thương cho Linh nhi của ta, về sau chỉ có thể nhờ hắn chiếu cố.”