Chương 41: Vị quốc sư khó nhằn(1)

“Hắn là nghĩa tử Thương Dục Vương nhận nuôi. Có tiếng thích gặp rắc rối. Lần này ta không biết mục đích của hắn rốt cuộc là gì, nhưng có điều ta khẳng định và với Thương Dục Vương không thoát khỏi liên quan.” Hắn gãi làn da sưng đỏ trên người, ta buồn bực: “Ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì, có thể là vừa rồi trúng độc còn chưa có tiêu hết, cũng không biết Sở Dạ Ly đã cho uống loại độc gì.”

Nhìn sắc mặt Bách Lý Dật Trần cũng không thực sự tốt, khả năng là còn chưa phục hồi lại được như cũ, lại có chút lo lắng: “Thật sự không sao đấy chứ?”

Hắn nhìn về phía ta gật gật đầu, có chút không kiên nhẫn: “Tuy rằng không lợi hại như Tiểu Vân Vân, nhưng cũng không đến mức đối với các loại thuốc hoàn toàn không biết gì. Ngay cả Giang Tử Yên cũng không giống người có thể dễ dàng bị trúng độc như vậy, lần này tiểu gia hỏa kia xem ra là tự hạ bản thân, dồn hết sức lực muốn đẩy người ta vào chỗ chết. Đáng tiếc đối nhân vật lớn như Sở Dạ Ly vẫn là mềm lòng một chút.”

Cái này làm cho ta nhớ tới trong tình cảnh hắn ám sát ta lần trước: “Mềm thì có mềm chút, nhưng mà tâm không xấu. Ta phát hiện mục tiêu của hắn chỉ là Ly Vương phi. Thời điểm ta vừa thấy hắn, hắn cũng không làm tổn hại người vô tội, chỉ là muốn ta chết mà thôi. Còn nói nếu ta đại nạn không chết, nếu ta không phải thần nữ, nhất định cướp ta từ bên người Ly Vương đi. Ngươi nói thế này có thể và thân phận thần nữ có quan hệ hay không?”

Bách Lý Dật Trần nghe ta nói một đống lời nhảm nhí, khinh thường mà nhìn ta liếc mắt một cái, dựa vào gốc cây nằm xuống, bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Tốt xấu gì cũng nên và ta nói một câu chứ.

Rất lâu sau, rốt cuộc hắn cũng mở mắt ra, hẳn là nghỉ ngơi đã đủ rồi: “Có lẽ ngươi nói không sai. Yến quốc xác thật cũng có thần nữ giáng thế, mất nước phá thành như ngươi vừa nói.”

“Khủng bố như vậy sao?”

Hắn gật gật đầu, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Kỳ thật những lời này chưa phải là toàn bộ. Thần nữ giống như là tượng trưng cho quyền lợi. Thắng thần nữ ắt có người đạt được thiên hạ. Nhưng khi đã đạt được thiên hạ, tất nhiên máu sẽ chảy thành sông. Cho nên khi sư tôn chúng ta vẫn còn trên đời, bói số tử vi thì biết được, chỉ có một người có thể hóa giải trận tai họa này.”

“Ai?” Ta dường như đang nghe kể chuyện xưa, hoàn toàn muốn tiếp tục được nghe.

Ngón tay hắn hung hăng ấn đầu của ta một chút: “Muốn nghe lần tới sẽ phân giải.”

“Ai da, thật là mất hứng. Sao không thể nói một lần cho xong chứ?” Ta bực dọc ném ống tay áo của hắn: “Ngươi cũng không phải người kể chuyện, đừng để lần sau phân giải, hiện tại nói cho xong đi.”

“Được được được.” Hết cách với ta, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục nói: “Sư tôn nói cái gì ta thật sự là đã quên mất, ta lại không giống Tiểu Vân Vân nghiêm túc như vậy, nhưng ta nhớ rõ người nói qua trong Đại hội Linh thú sẽ có tân quân chủ xuất hiện, có lẽ hắn có thể hóa giải được tất cả những việc này. Đến lúc đó, ta chỉ cần phụ trách làm khán giả xem trò hay là được.”

Ta không biết hắn nói trò hay đó là cái gì, hay lại là một trận mưa máu tàn sát lớn. “Nếu chỉ là đánh giặc không cần máu thịt xây đắp chiến lũy tường thành là tốt rồi. Nếu chỉ là lý luận suông, hoặc chỉ là một bàn cờ, có thể đừng để những bá tánh vô tội lại phải hy sinh. Quân chủ nhân từ chân chính, là sẽ không dùng chiến tranh tới giải quyết nguyên nhân vấn đề, bởi vì căn nguyên sở hữu vấn đề, chưa bao giờ là chiến tranh.”

“Thật sâu sắc, nữ nhân ngốc như ngươi cũng có đôi lúc lời nói còn vô và có đạo lý.” Hắn vỗ vỗ vai ta, thở dài một hơi, ý vị thâm trường: “Nếu sư tôn còn sống thì thật ra hai người sẽ trở thành bạn thâm niên. Đáng tiếc thật, người lại chết sớm.”

Ta cũng có thể tưởng tượng ra một ông già với bộ râu xám trước khi lâm chung muốn truyền đạt lại cho hai đồ đệ bọn họ một chút sự tình thật tốt, kết quả trực tiếp thấy cảnh tượng Bách Lý kẻ điên chọc tức đến tắt thở.

Kẻ điên khôi phục nguyên khí lại bắt đầu cân nhắc muốn đi tra tấn Giang Tử Yên như thế nào, nói thật trước khi nghe hắn giảng thuật, xác thật không có hảo cảm gì đối với Giang Tử Yên nhưng mà hắn đối với chính mình không đạt được mục đích không bỏ qua lần phân cao thấp này, vượt quá sự chấp nhặt của người thường, thật sự làm ta sợ hãi. Cũng bắt đầu thấy lo lắng thay cho Giang Tử Yên: “Bách Lý Dật Trần, nếu không thì thôi bỏ đi.”

“Bỏ đi? Sao có thể bỏ đi được! Ngươi biết hồi trước vì cứu nàng Tiểu Vân Vân không ít lần thiếu chút nữa chết, cứ bỏ qua như vậy sao? Ta nói cho ngươi biết tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này, trừ phi ngươi trở về làm cái chức vị Vương phi này, như vậy thì nàng mới có thể hoàn toàn hết hy vọng.” Chỉ cần bất luận kẻ nào dám kháng lại mục đích của Bách Lý Dật Trần, hắn đều sẽ phát điên, so với lúc trước như hai người khác nhau, có lẽ do Bách Lý Dật Vân ở trong lòng hắn thật sự quá quan trọng.

Ta không hề nhiều lời thêm bất cứ một câu gì, yên lặng đi theo phía sau hắn, lớp hóa trang trên mặt cũng đã biến mất, lúc này không biết hắn lại dùng phương pháp gì nếu như muốn trà trộn vào chùa miếu.

Từ khi náo loạn sự kiện hạ độc, hiện tại hộ vệ được sắp xếp trong ba tầng ngoài ba tầng, tính ra thân thể của Giang Tử Yên cũng không thể khôi phục nhanh như vậy, chỉ sợ còn muốn tiếp tục ở lại trên núi thêm mấy ngày.

“Ta nói cho ngươi biết, ngươi muốn xuống núi thì xuống núi, muốn đi như nào đều có thể, nhưng tuyệt đối không cho phép ngươi phá hỏng kế hoạch của ta.” Thế này xem như hắn chính thức cảnh cáo, trong mắt phóng ra tia âm lãnh làm ta sởn tóc gáy, khϊếp đảm gật đầu liên tục: “Ngươi đi đi, ta thay ngươi canh chừng.”

“Ngoan.” Lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ, hắn xoa đầu ta gật đầu, trèo tường đột nhập vào, bịch bịchl hai tiếng, giống như có người vừa bị đánh ngã. Haizz, gặp phải hắn chỉ có thể nói là xui xẻo. Hắn từ bên trong ném ra một bộ quần áo kêu: “Mau thay vào đi.”