Chương 50: Quốc sư tương cứu(1)

“Vậy làm phu quân thì sao?” Hắn dí sát vào mị hoặc hỏi: “Ta và Tiểu Vân Vân, Ly Vương so sánh một chút, nếu phải chọn ngươi nói sẽ chọn ai làm phu quân?”

Đầu của ta có chút đờ đẫn: “Ừm…” Lâm vào thật sâu tự hỏi, cầm lấy ba chén rượu xếp thành hàng: “Sở Dạ Ly không được, về sau hắn sẽ cưới rất nhiều nữ nhân. Tiểu Vân Vân không được, hắn đã có người mà hắn yêu. Vậy chỉ còn lại có ngươi! Ha ha, có điều ta sẽ không gả cho ngươi, ngươi quá xấu xa, ta chỉ có thể bị ngươi bắt nạt.”

Bang, ta uống say rồi, dựa vào cái bàn nặng nề rồi nằm sấp xuống.

“Thật là hỏi ngươi cái gì cũng đều trả lời. Ngươi dám gả ta cũng chưa chắc dám cưới. Cưới ngươi chẳng khác nào trở thành kẻ địch của toàn bộ thiên hạ. Rốt cuộc là ngươi có hiểu hay không…”

“Dật Trần huynh, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn là thích chơi người khác, có điều lần sau đừng lấy rượu của ta tới trêu đùa người. Rượu ngon nhưng không chịu nổi sức lăn lộn của ngươi như vậy đâu.”

“Khi nào Thương Dục Vương lại ủ rượu vậy? Khi nào ngươi cũng hào phóng đưa ta một vò như vậy thì tốt rồi, cho tiểu huynh đệ này của ta chẳng phải là lãng phí rượu ngon rồi sao?”

“Tiểu huynh đệ? Ta nhớ rõ là ngươi nói muốn nạp phi cho ta. Không phải quên rồi chứ, hay là hối hận rồi.”

“…”

Đầu vẫn luôn vựng vựng, cảm giác uống rượu xong rồi lúc sau đó là một đoạn đường xóc nảy, đầu óc ta cả kinh, không đúng, mới uống vài chén rượu thôi mà, Bách Lý Dật Trần ngươi cư nhiên dám hạ dược ta!

“Bách Lý Dật Trần! Ngươi cái đồ…” Mở mắt ra là muốn mắng chửi người, lại phát hiện ra chính mình không hiểu sao đã ở trong xe ngựa. Bên ngoài trừ tiếng vó ngựa ra thì đó là sự tĩnh lặng giống như chết chóc.

Ta sợ hãi vén rèm cửa sổ lên, một mảnh đen nghìn nghịt. Nuốt một ngụm nước miếng, đang trộm vén rèm xe ngựa lên, lúc ấy trong lòng đã giống như có hàng vạn con ngựa gào thét chạy qua đồng cỏ! Tự nhiên không ai khống chế ngựa! Lão nương đang bị hai con ngựa vô chủ lôi kéo chạy như điên! Bách lý Dật Trần ngươi cái kẻ điên này, mệt cho ta đã tín nhiệm ngươi như vậy, lại cư nhiên muốn mưu sát ta!

Ta dùng sức giữ chặt dây cương, cũng mặc kệ có được hay không: “Dừng” thử hô, còn ngựa tốt chậm rãi giảm tốc độ xuống, ta nhanh chóng nhảy xuống xe, nhìn quanh bốn phía rừng cây đen như mực. “Trời ơi, ai có thể nói cho ta biết đây là nơi nào không?” Ta suy sụp ngồi xổm trên mặt đất, xem ra hắn nói muốn gϊếŧ ta là thật sự, bây giờ không gϊếŧ ta đã là trời lớn ban ân.

Có lẽ hắn không nghĩ khiến ta thêm phiền toái cho Bách Lý Dật Vân, lại không nghĩ gϊếŧ ta mà chỉ có thể ném ta đi. Tốt xấu gì mấy con ngựa này cũng không phải chạy về phía vách núi, nếu không ngay cả chết như thế nào ta cũng không biết nữa.

Ta cuộn tròn ngồi dưới đất, ôm chặt lấy đầu gối, thật sự lúc này ta không có nơi nào để nương tựa. Thật sự không có chỗ nào chứa chấp ta sao? Gió càng ngày càng lạnh, mà ta lại chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, nhìn ánh trăng mỏng manh kia, suy nghĩ xem liệu có tìm được một chút ấm áp không?

“Chủ tử, nàng phát sốt rồi.”

“Các ngươi đều lui ra đi, để ta.”

Thanh âm dịu dàng, dễ nghe có thể hòa tan trái tim lạnh lẽo.

Một đôi tay lạnh băng xoa xoa cái trán ta, chải vuốt mấy sợi tóc, dị thường nhẹ nhàng, một loại cảm giác an toàn dưới đáy lòng chợt nhộn nhạo.

“Mặc Nhi, an toàn rồi. Không sợ nữa. Có ta ở đây.”

Bàn tay lạnh băng hấp thụ cả người khô nóng của ta, tức khắc mát mẻ hơn rất nhiều.

“Người đâu.” Giọng nói có chút phẫn nộ: “Tìm được Bách Lý Dật Trần, không được để sống sót.”

“Vâng, chủ tử.”

Mặc kệ ta nghe nhầm cũng được, hay là xuất hiện ảo giác cũng thế, hắn muốn gϊếŧ Bách Lý Dật Trần. Không thể. Ý thức nói cho chính mình giờ khắc này nhất định phải tỉnh lại, cần thiết tỉnh táo lại.

“Không được gϊếŧ… Hắn là người tốt. Đừng gϊếŧ, Bách Lý Dật Trần.” Ta bắt lấy tay hắn, trong lúc mơ hồ phân biệt không rõ khuôn mặt hắn, duy nhất có thể nhìn thấy chính là cây long đầu quyền trượng thon dài kia. “Quốc sư đại nhân, không được gϊếŧ hắn.”

“Ngươi tỉnh rồi, tới đây uống nước.” Hắn không trả lời ta, chỉ là nâng ta dậy, sờ soạng môi ta rồi rót xuống nước trà ấm áp cho ta: “Nếu không phải do hắn, ngươi cũng sẽ không ở trong rừng cây hôn mê thế này.”

“Đó là bởi vì hắn muốn bảo vệ một người. Hơn nữa, hắn cũng không làm hại gì ta. Nhưng thật ra ta, đã biết bản thân mình cũng không thuộc về nơi này. Ta là một kẻ sẽ mang đến tai hoạ, chiến tranh hỗn loạn.” Hắn đỡ ta nằm xuống, thay ta chỉnh lại chăn, xoa xoa đầu ta, rồi chậm rãi đứng dậy: “Sao có thể chứ. Thần nữ chỉ biết mang đến hy vọng, sẽ không mang đến tai hoạ. Tai hoạ chỉ là những kẻ vì tranh danh đoạt lợi nên mới mang thần nữ ra để khởi xướng lấy cớ. Bây giờ ngươi chỉ là Tần Mặc, bởi vì đã có một thần nữ khác ở Ly Vương phủ rồi.”

“Hả?” Ta mở to hai mắt nhìn hắn, có cảm giác không dám tiếp tục nghĩ ngợi suy đoán.

Hắn tiếp tục nói: “Giang Tử Yên không chỉ muốn đạt được là Ly Vương, mà còn tham lam danh lợi, địa vị, quyền lợi, phàm là đã từng không có, nàng đều mong có được. Ta đã cảnh cáo nàng có được ắt sẽ mất, nhưng nàng vẫn muốn đi một bước này, vậy nên ta đã thành toàn cho nàng. Vừa đúng lúc cũng cho ngươi một cơ hội đạt được tự do.”

“Cho nên, tất cả những điều này đều là ngươi và Ly Vương thương lượng hết rồi.” Đến đây ta mới bừng tỉnh đại ngộ, lại còn phát hiện ra Giang Tử Yên là người như thế quả thật rất đáng buồn: “Không biết cho đến bây giờ nàng có từng hối hận qua chưa?”

“Ngươi quá coi thường nàng ta rồi. Cho dù bị hủy dung nàng ta cũng không hối hận. Tuy rằng ngươi khiến cho Bách Lý Dật Trần đưa giải dược ra, nhưng hắn cũng không giống ngươi có lòng tốt như vậy giúp nàng phục hồi gương mặt như cũ đâu. Bây giờ nếu gặp người khác chỉ có thể lấy khăn che mặt.” Hắn lại đưa cho ta một ly nước trà, phần hành động này cẩn thận làm người ta cảm động: “Ngay cả Hoàng Thượng cũng do dự có nên nạp lại phi cho Ly Vương một lần nữa hay không? Rốt cuộc nữ nhân đã bị hủy dung thì làm sao có thể trở thành chính phi chứ?”