Chương 44

Vậy bây giờ mẹ ruột và em trai cô đang ở đâu?

Sắc mặt Oanh Oanh tái nhợt, hồi lâu sau, cô đứng dậy đi vào phòng tắm tìm giẻ lau sạch trận pháp trên sàn.

Với tu vi hiện tại của cô, mở Thiên nhãn một lần đã là cực hạn, hơn nữa lần mở Thiên nhãn này là để xem thân thế của cô, có liên quan đến bản thân cô nên đã dùng máu và tóc của cô, nếu muốn tiếp tục mở Thiên nhãn để biết chuyện của Thi Li Uyển thì phải có máu hoặc vật dụng cá nhân của Thi Li Uyển, đương nhiên cô không có những thứ này.

Cô không chỉ muốn tìm mẹ ruột và em trai, cô còn muốn đến trường trung học Tiệp An để học, một là vì cô không còn là đứa ngốc nữa, muốn hòa nhập vào thế giới hiện tại, cần có kiến thức và bằng cấp, vì vậy cô cần phải học.

Hai là vì Định Vương, cô vì Định Vương mới có cơ duyên như vậy, cô và Định Vương đã có nhân quả, nhất định phải giúp Định Vương phá giải mệnh cách của anh.

Nhưng học phí một học kỳ của trường trung học Tiệp An là năm vạn, cô căn bản không có tiền, cô không định tiếp tục ở lại nhà họ Trần.

Với những người như Trần Nghĩa Xương và Dư Hồng Vân, nếu cô tiếp tục ở lại nhà họ Trần, chỉ sợ họ sẽ vì Trần Linh Bảo mà dám làm cô bất tỉnh rồi mua chuộc bác sĩ cắt thận của cô.

Tất nhiên, cô sẽ không để tình huống như vậy xảy ra.

Phải kiếm tiền bằng cách nào đây?

Oanh Oanh thở dài.

Liếc nhìn tờ giấy vàng trên bàn, Oanh Oanh dùng lượng chu sa còn lại bắt đầu vẽ bùa, hiện tại cô chỉ có thể làm được việc này.

Kiếm tiền thật khó, động phủ của cô cần trồng cây, cần bố trí, cô còn phải mua hạt giống cây thuốc để trồng, cần đủ loại thuốc bắc quý hiếm để luyện đan, quá nhiều chỗ câng tiền.

Những ngày sau đó, Oanh Oanh ở lại nhà họ Trần tu luyện vẽ bùa, nếu không phải đến giờ ăn, cô thậm chí còn không ra khỏi cửa phòng.

Còn những người khác trong nhà họ Trần, có lẽ vẫn còn đang kinh ngạc vì đứa ngốc bỗng nhiên thông minh nên không ai dám đến tìm cô.

———

Trong tiệm hương đèn ở con hẻm đối diện trường trung học Tiệp An, Đào Hải Diệp ngồi ở cửa tiệm húp bát mì sùm sụp.

Gần đến mùa hè, ông ta thậm chí còn không có cái quạt, ăn mì toát cả mồ hôi.

Ăn xong mì, Đào Hải Diệp để bát đũa lên quầy, ngồi trên ghế mây ở cửa ngẩn người, nhìn sang trường Tiệp An cách một con đường đối diện.

Chỉ cách một con đường nhưng lại khác nhau một trời một vực, bên kia đường là tòa nhà cao tầng, còn bên này tiệm hương đèn thì lại lụp xụp.

Tiệm hương đèn này cũng là của Đào Hải Diệp, trước đây ông ta có một người vợ, sau này chê ông ta nghèo nên bỏ đi theo người khác, để lại một đứa con trai, những năm gần đây, ông ta và con trai nương tựa vào nhau, để con trai có thể thành đạt, ông ta đã cắn răng cho con trai vào học trường trung học Tiệp An đối diện, vì ở đó có nguồn giáo dục tốt nhất.