Chương 47

Người vừa đi, Đào Lâm có chút suy sụp: "Cha, cha làm gì vậy, bình thường cái bùa rách nát kia của cha bán có hai trăm, còn là thứ lừa đảo, bây giờ bán cho bạn học của con còn bán một nghìn, đến lúc bị vạch trần thì bố để mặt mũi con vào đâu."

"Không sao đâu, không sao đâu..." Đào Hải Diệp nắm chặt xấp tiền mặt đó, lẩm bẩm nói.

Đào Lâm bực bội, xách cặp về sân sau, nhốt mình trong phòng, không dám nghĩ đến mấy ngày sau trường sẽ đồn về cậu ta như thế nào.

Viên Chu trở về nhà họ Viên, cha cậu ta đang bận việc trong thư phòng, cậu ta đi vào đưa lá bùa mua từ Đào Hải Diệp cho Viên Thành Quân: "Cha, con mua cho cha lá bùa hộ thân này, cha mang theo bên người."

Viên Thành Quân bật cười: "Con trai, con còn tin cái này à, con xem dạo này cha cầu xin bao nhiêu lá bùa hộ thân rồi, kết quả vẫn như thường, cha nghe nói ở ngoại thành có một vị đại sư rất lợi hại, cha định hai ngày nữa đến chỗ đại sư xem, con đừng lo lắng chuyện này, học hành cho tốt là được."

"Cha, cha cứ mang theo bên người đi, dù sao cũng không chiếm chỗ."

Viên Thành Quân không muốn làm trái ý con trai, đành bỏ lá bùa hộ thân vào túi áo.

Sáng hôm sau, Viên Thành Quân lái xe đến công ty, khi đi đến cầu vượt và rẽ thì vô lăng xe đột nhiên như mất kiểm soát, đánh lái thế nào cũng không thể rẽ được, mồ hôi lạnh của Viên Thành Quân chảy ròng ròng, sắc mặt tái nhợt, trơ mắt nhìn xe lao về phía lan can cầu vượt, sau đó đâm thủng lan can, cả chiếc xe lao xuống đất, cầu vượt cách mặt đất khoảng mười mấy mét, cả người lẫn xe lao xuống, có thể tưởng tượng được kết quả sẽ như thế nào, chỉ có một con đường chết.

Viên Thành Quân trong khoảnh khắc đó đầu óc trống rỗng, ông ta biết mình chết chắc rồi.

Cảm giác va chạm dữ dội ập đến, Viên Thành Quân thậm chí có thể cảm nhận được xe đâm xuống đất lăn mấy vòng, ông ta cũng cảm thấy choáng váng nhưng ngoài cảm giác choáng váng thì không có cơn đau dữ dội nào khác.

Đợi đến khi xe dừng lại, cả người Viên Thành Quân lộn ngược, ông ta khó khăn tháo dây an toàn, sau đó theo chiếc xe đã mất cửa mà bò ra ngoài, thậm chí còn đứng dậy được.

Ông ta đứng đó, có chút ngơ ngác, nhìn chiếc xe gần như vỡ tan trước mắt, lại ngẩng đầu nhìn vết hở trên cầu vượt đằng xa.

Trong túi quần truyền đến cảm giác nóng rát, ông ta vội vàng đưa tay vào sờ, lấy ra một lá bùa hộ thân, là lá bùa mà hôm qua con trai đưa cho ông ta.

Viên Thành Quân trơ mắt nhìn lá bùa hộ thân trong tay đột nhiên tự bốc cháy, ông ta vội buông tay, lá bùa hộ thân rơi xuống đất hóa thành tro.