Chương 49

———

Đào Hải Diệp thấy Viên Chu dẫn theo một người đàn ông trung niên có vài phần giống cậu ta đến thì cả người bắt đầu hoảng sợ.

Quả nhiên, cô gái nhỏ đó là kẻ lừa đảo, càng xinh đẹp thì càng biết lừa người!

Viên Thành Quân đến trước mặt Đào Hải Diệp, cung kính nói: "Thầy, hôm qua con trai tôi có mua bùa hộ mệnh ở đây, tôi đến đây để cảm ơn thầy, nếu không có lá bùa hộ mệnh đó, hôm nay tôi đã chết rồi, hôm nay tôi đến đây là muốn nhờ thầy xem giúp tôi, rốt cuộc tôi đã gặp phải chuyện gì." Người này tuy là thương nhân nhưng tự hỏi bản thân chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, hàng năm làm từ thiện cũng có vài chục đến vài trăm triệu, ông ta không tin mình là người chết yểu, rõ ràng những chuyện xảy ra với ông ta gần đây đều không bình thường.

Đào Hải Diệp ngây người.

Một lúc lâu sau ông ta mới hoàn hồn, cuối cùng xoa mặt: "Viên tiên sinh, tôi nói thật với ông, lá bùa hộ mệnh này không phải tôi vẽ."

Ông ta kể rõ ràng chuyện một tuần trước cô gái đến đây mua chu sa.

Viên Thành Quân ngây người: "Vậy ý của Đào tiên sinh là lá bùa hộ mệnh đó do một cô gái mười lăm mười sáu tuổi vẽ?"

"Thiên chân vạn xác." Đào Hải Diệp cười khổ: "Thật ra tôi cũng không tin cô gái đó có bản lĩnh gì nhưng tối hôm qua thực sự không còn cách nào khác, tôi cũng sợ con trai mất mặt ở lớp nên đã bán lá bùa do cô gái đó vẽ cho Viên Chu."

Viên Thành Quân hỏi: "Đào tiên sinh, vậy ông có thông tin liên lạc của cô gái đó không?"

Đào Hải Diệp lắc đầu, ông ta thực sự không có, ông ta đều cho rằng cô gái đó là kẻ lừa đảo.

Viên Chu lo lắng không thôi: "Cha, vậy bây giờ phải làm sao?"

"Cứ ở đây đợi trước đi, Đào tiên sinh không phải nói cô gái đó sẽ mang bùa vẽ xong đến đây bán sao? Cha đợi trước, con về trường học đi." Viên Thành Quân cũng không còn cách nào khác, ông ta ở lại đây cũng yên tâm hơn.

Viên Chu không chịu, trong lòng cậu ta rất lo lắng.

Đào Hải Diệp mang hai cái ghế từ trong cửa hàng ra cho hai người ngồi, ông ta nghe thấy Viên Thành Quân hỏi: "Đào tiên sinh, bùa của cô gái đó bán bao nhiêu tiền?"

"Một nghìn." Đào Hải Diệp rất cảm khái, ông ta đều nghi ngờ căn bản không phải tác dụng của bùa hộ mệnh, mà là do Viên Thành Quân may mắn.

Viên Thành Quân cười khổ, ông ta không ngờ có một ngày, mạng sống của mình chỉ đáng giá một nghìn tệ.

Còn có loại bùa như vậy mà chỉ bán một nghìn?

———

Oanh Oanh nhìn chồng bùa dày cộp mình vẽ, đây đều là những lá bùa hộ mệnh, bùa trấn trạch, bùa an thần, bùa trừ tà đơn giản, khoảng bốn mươi lá, không biết bùa hộ mệnh ở cửa hàng hương đèn đã bán hết chưa? Hay là hôm nay đến xem thử.